Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1119: Chương 1119: (Chương Này Không Có Tên)




Mộ Uyển Nhu thật sự dùng hết sức lực, cho nên chỉ một lát sau Vân Thi Thi đã cảm thấy mờ mờ mịt mịt, hít thở không nổi nữa.

Ngay sau đó, bên tai truyền đến tiếng thét tuyệt vọng của Hữu Hữ.

“Không được!”

“Buông mẹ tôi ra! Buông ra mau!”

“Buông mẹ tôi ra! Các người không được đụng vào mẹ tôi! Nếu mẹ tôi có mệnh hệ gì thì tôi sẽ để các người phải chôn cùng!”

Vân Thiên Hữu ra sức giãy giụa, vừa mới thoát ra lại bị xách trở về.

Cậu quá yếu ớt, không thể đối đầu với mấy người lính đã trải qua huấn luyện này!

...

Mộ Uyển Nhu đã hạ quyết tâm phải giết chết Vân Thi Thi, cho nên trên tay càng dùng sức.

Từ ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai: “Dừng tay!”

Mộ Uyển Nhu kinh hãi, theo bản năng lập tức buông tay ra.

Vân Thi Thi xụi lơ nằm trên mặt đất, cổ họng dường như bị chặt đứt, ho khụ khụ không ngừng.

Vân Thiên Hữu cắn chặt răng, tay nắm chặt thành nắm đấm, toàn thân cũng run lên không ngừng, vừa sợ hãi vừa căm hận.

Sợ hãi là bởi vì lo rằng Mộ Uyển Nhu ra tay độc ác sẽ làm mẹ bị thương!

Căm hận là bởi vì cậu yếu ớt như thế, không có cách nào bảo vệ mẹ!

Còn có phẫn nộ, bởi vì Mộ Uyển Nhu lòng dạ độc ác đến như thế!

Trong đầu cậu bỗng nảy ra một ý nghĩ tàn khốc.

Nếu như có cơ hội, cậu chắc chắn sẽ bằm thây Mộ Uyển Nhu thành trăm đoạn!

Chính cậu cũng bị suy nghĩ này của mình dọa sợ, nhưng giờ phút này, sự căm phẫn dường như đã chiếm cứ toàn bộ lòng cậu.

Mộ Thịnh đứng ở cửa, vừa vào đến cửa đã nhìn thấy một màn này, nhịn không được tức giận, lập tức ngăn lại: “Uyển Nhu, đừng có làm lớn chuyện! Ông chỉ đến để đưa thằng bé đi thôi!”

“Ông nội...”

Mộ Uyển Nhu nhìn thấy Mộ Thịnh vào đây thì trong lòng lại bất an.

Bất an là bởi vì cô ta không thể để cho Mộ Thịnh nhìn thấy khuôn mặt của Vân Thi Thi.

Cô ta sợ, lỡ như Mộ Thịnh nhận ra khuôn mặt Vân Thi Thi rất giống với Mộ Khuynh Thành thì sẽ nảy sinh nghi ngờ.

Vì thế, cô ta vội vàng đi đến đỡ lấy ông, có ý định che không cho ông nhìn thấy Vân Thi Thi.

“Ông nội, sao ông lại tới đây? Sức khỏe ông không tốt, ông vẫn nên ngồi trong xe thì hơn!”

Mộ Thịnh trầm giọng nói: “Ông lo lắng, cho nên muốn đến xem thằng bé thế nào! Thằng bé đâu rồi?”

Khuôn mặt Mộ Uyển Nhu căng cứng, đưa mắt ra hiệu cho người lính kia ôm cậu nhóc tiến lên.

Nhưng mà cô ta cũng không nghĩ, sở dĩ vừa rồi cô ta có thể ra lệnh cho mấy người lính kia là dựa vào uy nghiêm của Mộ Thịnh. Bây giờ Mộ Thịnh ở đây, đương nhiên những người lính này sẽ nghe theo chỉ thị của ông, Mộ Uyển Nhu nói cái gì bọn họ cũng không để ý!

Mộ Uyển Nhu thấy mệnh lệnh của mình bị bỏ qua thì thẹn quá hóa giận.

Mộ Thịnh mở miệng: “Ôm đứa bé đến đây cho tôi xem!”

Người lính kia liền ôm cậu nhóc đến trước mặt Mộ Thịnh.

Vân Thiên Hữu vẫn nhìn về phía Vân Thi Thi không chớp mắt, thấy cô ôm cổ họng, nằm trên mặt đất với vẻ khổ sở, khuôn mặt đỏ bừng lên thì lòng đau như bị dao cắt.

Ánh mắt Mộ Thịnh rơi trên người Hữu Hữu, trên khuôn mặt già nua hiện lên một tia vui mừng.

Ông không hỏi vươn tay ra, bàn tay già nua vuốt ve khuôn mặt cậu bé, dừng lại giữa hai hàng lông mày.

Giống, thật sự là rất giống.

Khuôn mặt rất giống Tiểu Dịch Thần, mũi và miệng còn giống cha thằng bé hơn cả Tiểu Dịch Thần.

Nếu chỉ nhìn qua thì sẽ có cảm giác hai đứa bé này giống nhau như đúc, chỉ có vài chỗ hơi khác một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.