Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2009: Chương 2009: Có Bản Lĩnh, Anh Tới Bắt Tôi




“Cô ấy giết người, anh có tận mắt nhìn thấy không?”

“Không thấy.”

“Vậy anh dựa vào cái gì mà cho định tội cô ấy.”

“Tạm thời chưa định tội, chỉ là làm người bị tình nghi cần người bảo lãnh xử lý sau.”

Cảnh sát lại lên tiếng nói, “Cô ta có giết người không, có tội không, không phải một câu nói của anh có thể quyết định!”

“Cô ấy đã được nộp tiền bảo lãnh rồi.”

“Dựa theo nguyên tắc của cục cảnh sát, người bị tình nghi sau khi tìm người bảo lãnh, vẫn phải chờ cảnh sát gọi đến tùy lúc.”

Nguyên tắc là nguyên tắc.

Nhưng, chưa bao giờ nói tình huống một giây trước được nộp tiền bảo lãnh, một giây sau lại bị gọi đến cục cảnh sát nhận thẩm vấn.

Chuyện này, chắc canh là có người làm khó dễ.

Mộ Nhã Triết cười lạnh, “Anh nói nguyên tắc với tôi?”

“Nguyên tắc là nguyên tắc, là nguyên tắc, thì không ai được vi phạm.”

“Anh làm nhân viên cảnh sát, là ai cho anh quyền hạn như vậy?”

Viên cảnh sát ngẩng đầu lên, nhìn anh, gằn từng chữ cảnh cáo: “Anh Mộ, pháp luật nghiêm khắc, xin anh phối hợp điều tra.”

Mộ Nhã Triết trêu tức cong môi, lạnh lùng cười, ánh mắt rơi lên người viên cảnh sát, nhẹ nhàng bâng quơ bật ra một câu, “Hay cho câu pháp luật uy nghiêm.”

Bỗng nhiên anh hạ mắt xuống, nhẹ nhàng kéo kéo cà- vạt, tiện tay cởi chiếc cúc nơi cổ tay áo, khóe môi cong lên một đường cong không đứng đắn, nhưng không hiểu sao lại khiến người tôi sinh lòng kính sợ.

Viên cảnh sát lẳng lặng nhìn anh, thì thấy bỗng nhiên anh đứng thẳng dậy, bước ra, chậm rãi đi tới trước mặt anh ta, nhấc chân đạp lên chiếc bàn trước người anh ta.

Không thèm để ý thân phận, ngông cuồng tự đại.

Chiếc bàn kia ngã về phía viên cảnh sát rất nhanh.

Viên cảnh sát bất ngờ không phòng ngự, căn bản không cảnh giác, cả người lẫn bàn, ngã trên mặt đất, anh tôi bị chiếc bàn hung hăng đập vào chân, đau đến nhe răng trợn mắt.

Chiếc bàn trong phòng thẩm vấn, vô cùng nặng.

Đè lên người, nam tính bình thường căn bản không chịu nổi.

Sắc mặt Mộ Nhã Triết tối tăm, trong con ngươi tối đen nặng nề loé lên ánh sáng sắc bén, anh nhìn người trên mặt đất kia, bỏ tay vào túi quần, nâng chân lên, bỗng nhiên dẫm lên bàn.

Chịu lực, chiếc bàn nặng nề nghiền lên người phía dưới nó.

“A...”

Viên cảnh sát đau đến la to, chỉ cảm thấy sau một đạp này, chân của anh tôi cũng sắp gãy rời!

“Anh cho phép anh mở miệng thì dùng từ ‘kẻ bị tình nghi” để gọi vợ tôi? Ai cho anh quyền lợi đó!?”

“Anh...”

Viên cảnh sát hoảng sợ mở to hai mắt, khó có thể tưởng tượng, người đàn ông này dám làm càn như vậy trong cục cảnh sát.

“Anh... anh đang đánh cảnh sát! Còn có pháp luật không?!”

“Pháp luật?”

Mộ Nhã Triết hạ mắt, lạnh lùng nhìn anh ta.

“Tôi không có kiên nhẫn gì, cho nên anh nên nghe cho rõ ràng.”

Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói, “Người là tôi giết, có bản lĩnh, thì tới bắt tôi.”

Mấy nhân viên cảnh sát ngoài cửa nghe thấy tiếng động, lập tức vọt vào, thấy cảnh tượng như vậy, hoảng sợ.

Tần Chu và Mẫn Vũ cũng vội vàng chạy sang, thấy vậy hình ảnh kinh hồn bạt vía này, cũng ngầm hoảng sợ.

Không biết ai làm gì khiến ông chủ tức giận như vậy, trực tiếp động tay động chân trong cục cảnh sát.

Trước kia chưa từng có.

“Vô liêm sỉ! Anh muốn làm gì? Đây là chỗ nào, sao có thể cho anh làm càn?!”

Một nhân viên cảnh sát thấy vậy, lập tức muốn xông lên trước, bắt anh.

Mộ Nhã Triết vung tay lên, dễ dàng bắt được anh ta.

Người trong cục cảnh sát có thể có bao nhiêu kỹ năng, Mộ Nhã Triết thì khác biệt, anh từng huấn luyện trong đội JUN, từng chiêu từng thức, đều là bản lãnh có được từ thực chiến, không phải những người kia có thể so sánh được.

Anh lạnh lùng nói: “Muốn thẩm vấn tôi, các người còn chưa tư cách này, mời cục trưởng các người tới đây, tôi có việc muốn nói với ông ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.