Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1731: Chương 1731: Có Bãn Lĩnh, Thì Đừng Động Đến Tiền Của Nhà Họ Mộ




Anh vô cùng tự tin, tự phụ, thậm chí có thể nói là kiêu ngạo!

Anh tin tưởng năng lực của mình, không cần dùng đến những thủ đoạn như vậy để củng cố địa vị của bản thân!

Anh rất xem thường cách làm như vậy.

Mộ Lâm Phong giận điên người.

Thằng nhóc này, thật khó bảo.

“Cháu cố ý làm như vậy? Chẳng lẽ cháu không để vào tai lời khuyên của chú hai sao? Chuyện hôn nhân trọng đại, lời của cha mẹ, của người mai mối, chẳng lẽ chỉ là trò đùa? Cha mẹ cháu đều không có, chú là người lớn trong gia đình, chú chỉ bảo cho cháu, vậy mà cháu không thèm nghe sao?”

“Chú hai, chú nên hiểu, hôm nay, ai mới là chủ nhân của nhà họ Mộ!”

Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhắc nhở ông ta.

Mộ Lâm Phong bị câu nói của anh làm cho nghẹn lời.

“Nếu là người nắm quyền cao nhất của nhà họ Mộ, vậy thì, chuyện cháu kết hôn, cháu cưới người nào, chẳng lẽ còn cần đến người khác quyết định đại cuộc cho cháu sao? Thời đại của chú đã qua rồi, bây giờ, là thời đại của cháu! Cháu muốn làm cái gì, cũng không tới lượt chú nhúng tay vào can thiệp!”

Dừng một chút, anh nói: “Được rồi! Nói nhiều cũng vô ích thôi, chú không cần nói quá nhiều, mắc công phá hỏng hòa khí gia đình!”

Anh trào phúng, rất không nể mặt ông ta, không muốn tranh cãi nhiều với loại người bảo thủ!

Mộ Lâm Phong giận muốn đứng hình, ông ta thở dốc thật mạnh, giống như muốn nhuận khí, yên lặng một hồi lâu, mới giận dữ nói: “Được! Cháu cứng đầu! Cháu rất cứng đầu! Cháu không hiểu được ý tốt của chú, rõ ràng là không coi chú ra gì! Ha hả! Cháu là chủ nhân của gia đình, cho nên tư cách của cháu là lớn nhất, có phải không? Chú thật là không biết phân biệt! Có bản lĩnh, cháu muốn kết hôn, muốn làm hôn lễ, thì đừng dùng tiền của nhà họ Mộ! Chuyện sổ sách của công ty, cháu cũng đừng động vào! Xem cháu không có tiền của nhà họ Mộ, thì có bản lĩnh làm được những gì!”

Nói xong, Mộ Lâm Phong hầm hừ cúp điện thoại.

Mộ Nhã Triết ném điện thoại di động qua một bên, thái độ hiển nhiên thờ ơ.

Lúc buổi tối, Mộ Nhã Triết hẹn Lục Cận Dự, thay vì nói là hẹn, còn không bằng nói là gọi đến.

Địa điểm hẹn ở câu lạc bộ tư nhân.

Lúc Lục Cận Dự chạy tới, Mộ Nhã Triết đang cầm gậy đánh gôn, đánh quả bóng, thấy anh ta tới, anh để cây gậy đánh gôn xuống, ngẩng đầu lên: “Tới rồi sao!”

“Lão đại gọi, đương nhiên là không thể chậm trễ!”

Lục Cận Dự cởi áo khoác, nhân viên phục vụ đưa rượu tới, anh ta tiện tay cầm một ly, nhấp một ngụm, thư thái cười một tiếng.

“Lão đại, giờ này hẹn em ra, có phải có chuyện quan trọng gì không?”

Lục Cận Dự, người gọi Mộ Nhã Triết là lão đại này, chính là một nhân vật hết sức tầm cỡ, cũng là bạn lâu năm của Mộ Nhã Triết.

Nói là bạn, nhưng mối quan hệ này so ra còn sâu sắc hơn một chút.

Mộ Nhã Triết ở nhà họ Mộ, tự mình bố trí nhân lực của mình, hơn nữa, anh còn bí mật ở bên ngoài thành lập thế lực riêng, trừ sản nghiệp của nhà họ Mộ ra, anh cũng có tài sản của riêng anh sở hữu.

Giống như anh nói vậy, anh rời khỏi nhà họ Mộ, cũng không phải chỉ còn hai bàn tay trắng!

Nhưng nhà họ Mộ không có anh, sẽ chỉ là một đống đổ nát!

Lúc đầu anh được Mộ Lâm Phong bồi dưỡng thành người thừa kế, đi tới bước này, anh là người đứng đầu lèo lái cơ nghiệp của nhà họ Mộ, đương nhiên là càng vất vả công lao càng lớn.

Nhưng anh không phải người ngu, sẽ không hy sinh không công tất cả mọi thứ cho sản nghiệp nhà họ Mộ!

Nhìn thấu tình người lạnh lẽo, anh quyết tâm mình không thể bị nhà họ Mộ trói buộc cả đời được, vì vậy, sớm từ mấy năm trước, anh đã bắt đầu bận rộn thiết lập cơ ngơi sản nghiệp của riêng mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.