Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1912: Chương 1912: Cô Có Phải Vân Thi Thi Kia Hay Không?




Sau khi anh trừng mắt liếc một cái, nhưng mà Tiểu Dịch Thần ỷ có sự chống đỡ của Vân Thi Thi, còn oán hận liếc anh một cái nữa.

Nha.

Thằng nhóc này, có tiền đồ.

Trước đây anh vừa trừng mắt, cậu liền sợ đến rụt cổ rồi.

“Ừm! Cho con, nhất định phải tiêu xài tiết kiệm một chút.” Tiểu Dịch Thần quay đầu, đã nhìn thấy Vân Thi Thi cười híp mắt đưa cho cậu mấy tờ tiền giấy.

Tim Tiểu Dịch Thần “Bẹp” lạnh đi một chút!

Hữu Hữu ở một bên cười trộm.

Mẹ và cha mới không giống chứ.

Cha lắm tiền nhiều của, mỗi tháng cho mỗi người bọn họ mấy chục vạn tiền tiêu vặt, nhưng khái niệm tiền tiêu vặt cho trẻ con với mẹ tới nay, lại theo xu hướng những gia đình bình thường.

Trẻ con bảy tám tuổi, có thể tiêu tiền gì, cho mấy trăm đã ghê gớm rồi.

Nhìn thấy Tiểu Dịch Thần biểu lộ một mặt mất hết can đảm, Hữu Hữu che miệng nhìn có chút hả hê cười trộm.

Trời phương Bắc, vào buổi tối, rất lạnh.

Nhưng khác với phương Nam, trời phương Nam thuộc về loại hình ẩm ướt, ban đêm ở phương Bắc, che phủ dày đặc một chút, ngược lại cũng không xem là quá lạnh.

Một nhà bốn ghế ngồi ở trong rạp chiếu phim.

Vân Thi Thi đã xem qua một lần, nhưng hai cậu nhóc lại chưa xem, trẻ con sáu bảy tuổi, đối với phim tình cảm, căn bản không có hứng thú.

Nhưng bởi vì nữ chính của phim này là mẹ, bởi vậy hai cậu nhóc, vẫn thấy say sưa ngon lành.

Vân Thi Thi lại lo lắng đề phòng, dù sao, bộ phim này lúc quay, từng náo động song gió không nhỏ.

Quả nhiên, lúc xem phim, Mộ Nhã Triết toàn bộ hành trình đều đen mặt.

Đụng tới một số đoạn ôm ôm ấp ấp, sắc mặt của anh càng đen hơn, đừng nói đến những phần diễn hôn môi thân mật kia.

Nhất là tình tiết Doãn Hạ Thuần cưỡng hôn Doãn Đông Vũ, Vân Thi Thi cẩn thận từng li từng tí liếc qua Mộ Nhã Triết, trên mặt đen đến sắp nhỏ ra mực nước rồi.

Dày vò!

Có một khối băng sơn ngàn năm ngồi bên cạnh, che phủ dày đặc cũng không làm nên chuyện gì a!

Tiểu Dịch Thần ở một bên còn lời không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi nói một câu như vậy: “Hữu Hữu, em có cảm giác nhân vật nam chính với mẹ kia, rất xứng đôi không!”

Lời này vừa nói, đôi mắt Mộ Nhã Triết càng âm trầm, anh không nhịn được vươn tay ra, hung hăng nắm lỗ tai cậu, đau đến mức Tiểu Dịch Thần nhe răng trợn mắt.

“Im miệng! Con xem phim, không cần nhiều lời!”

Tiểu Dịch Thần không hiểu sao bị mắng một câu như vậy, bưng bít lỗ tai đỏ bừng, khóc không ra nước mắt.

Cậu hướng Hữu Hữu kể khổ nói: “Cha quá bạo lực, anh có chỗ nào đắc tội cha sao? Lại bắt nạt anh như vậy?”

“Đáng đời!”

Hữu Hữu mặt không cảm xúc, một chút cũng không đồng tình: “ Ai bảo anh ngya trước mặt cha nói mẹ và một người đàn ông khác quá xứng đôi?”

Tiểu Dịch Thần: “...”

Cậu nhóc lập tức xoay người nói: “Cha, cha đẹp trai nhất! Cha và mẹ mới xứng nhất nha!”

Lời chọc cười, chọc cho người ngồi xung quanh đều nhìn lại, nhìn qua cậu nhóc dễ thương như thế, mọi người đều phát ra một trận cười thiện ý.

Nhưng mà, không khỏi có người chú ý đến Vân Thi Thi ngồi bên cạnh xem phim.

Một cô gái bên trong nhỏ giọng nói: “Này, anh nhìn người phụ nữ phía sau kia xem, khuôn mặt thật giống với nữ chính trong phim nha!”

Bạn trai cô ta lập tức xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Vân Thi Thi, lại kinh ngạc vô cùng.

“Là rất giống!”

Vân Thi Thi trong lòng “Lộp bộp” một chút, rối trí: Hỏng bét rồi, hình như bị người ta nhận ra!

Cô bé kia lộ ra sự hưng phấn dị thường, cô ta quay đầu, nhìn về phía Vân Thi Thi, cẩn thận từng li từng tí thăm dò: “Mạo muội hỏi một chút, Cô có phải diễn viên đóng Doãn Hạ Thuần kia, Vân Thi Thi hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.