Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2802: Chương 2802: Có Phải Không?




Mộc Tịch nhìn thấy anh, lập tức hớn hở đi tới, “Tổng giám đốc Mộ, hôm nay anh đến sớm thật đấy. Bất quá suất diễn của Thi Thi vẫn chưa có quay xong, nữa chừng NG nhiều lần, đạo diễn không hài lòng nên đều được cắt đi quay lại.”

“NG?”

“Ừm. Cũng không biết tại sao lại như vậy, cũng có thể là trạng thái không tốt, hơn nữa nơi quay phim cũng là đường núi dốc đứng, cô ấy cũng đã cố gắng hết sức rồi, có thể là say xe đi, Thi Thi cũng đã nôn mấy lần, cũng tốn không ít thời gian.”

Nôn?

Mộ Nhã Triết nhíu mày.

Anh nhớ rất rõ là cô không có bị say xe.

Trừ phi cô tự mình diễn cảnh quay này, nhưng những cảnh quay như vậy thì chỉ cần làm vài động tác rồi lên màn ảnh chỉnh sửa lại là được, như thế thì tốc độ xe sẽ rất chậm, sao có thể say xe.

Mộ Nhã Triết không khỏi có chút hoài nghi, hay là thân thể cô không được khỏe nên mới dẫn đến việc nôn mửa.

“Như vậy cũng không sao, tôi có thể đợi cô ấy.”

Mộ Nhã Triết cũng không suy nghĩ nhiều, anh đi đến bên một cái ghế cứ thế mà ngồi xuống.

Mộc Tịch đứng ở bên cạnh có chút luống cuống, cô ấy cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Cô ấy cũng biết, với quan hệ của cô ấy cùng với Thi Thi tốt như vậy, Mộ Nhã Triết đối với cô ấy cũng sẽ nhân nhượng một chút, cô ấy cũng không cần phải thận trọng và sợ hãi anh như vậy.

Chỉ là không biết tại sao, khi đứng trước người đàn ông này, thì sự nô dịch cứ như là được bộc phát từ trong xương tủy mà ra vậy.

Mộc Tịch thật cẩn thận đi đến bên cạnh, liếc sang đánh giá Mộ Nhã Triết một chút: “Tổng giám đốc Mộ, anh có nóng không? Có khát nước không? Anh có muốn tôi lấy cho anh một ly nước không?”

“Không cần.”

Anh vừa uống trà chiều rồi, nên hiện tại không hề thấy khát nước.

Mộ Nhã Triết nhìn Mộc Tịch một cái, rồi đột nhiên phì cười: “Cô không cần phải có bộ dạng lo sợ như vậy đâu.”

“Tôi……”

Đột nhiên bị hỏi như vậy nên Mộc Tịch khẩn trương vô cùng, “Cũng không biết tại sao, chỉ cần tôi nhìn thấy tổng giám đốc Mộ thì sẽ vô cùng khẩn trương!”

Mộ Nhã Triết sờ sờ mặt, lẩm bẩm một cách nghi ngờ: “Không lẽ tôi đáng sợ đến như vậy.”

“Không có không có!” Mộc Tịch nghe thấy như vậy thì vội vàng xua xua tay, vẻ mặt vô cùng bất an: “Tổng giám đốc Mộ thực sự rất hòa ái, khi cười lên thì ấm áp như mùa xuân, lại giản dị gần gũi, đối đãi với tôi cũng rất tốt, chỉ là……”

Nghe thấy những lời như vậy, khóe môi Mô Nhã Triết không khỏi giần giật mấy cái.

Sao hình ảnh của anh từ miệng của cô ấy nói ra lại trở nên lớn lao, cao thượng như vậy.

Mộ Nhã Tiết thực không nói nên lời, “Thôi thì cô cứ ngời ở băng ghế bên cạnh đi.”

“Vâng……”

Mộc Tịch nghe vậy lập tức tìm một chỗ ở bên cạnh ngoan ngoãn ngồi xuống, bộ dạng mười phần ngoan ngoãn cứ như một cô học sinh tiểu học.

Nửa giờ sau, cảnh quay của Vân Thi Thi cuối cùng cùng kết thúc.

Đạo diễn cuối cùng cũng miễn cưỡng mà cho qua, mặt dù các cảnh quay đều không được như mong muốn, bất quá cũng coi như là tạm chấp nhận được đi, trạng thái của cô quả thật là không được tốt, thôi thì chờ tới lúc trạng thái của cô bình thường lại, rồi quay lại cũng không sao.

Dù sao các cảnh quay của cô cũng sớm kết thúc, với tốc độ này quả thật là rất nhanh rồi, nên hoàn toàn không cần phải vội.

Sau khi hoàn thành, đạo diễn đi đến hỏi thăm Vân Thi Thi một chút, “Thi Thi, trong thời gian quan trạng thái của cô có vẻ không tốt lắm, có phải hay không thân thể không thoải mái?”

“Tôi……”

Vân Thi Thi, có chút bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, “Có lẽ là liên tiếp phải quay những cảnh như vậy quá nhiều đi, quá mệt mỏi.”

“Cô cũng phải biết giữ gìn sức khỏe một chút!” Đạo diễn cười nói, “Kỳ thật, cô cũng không cần phải chạy theo những cái Show thực tế đó làm gì, tôi cảm thấy, diễn viên vẫn nên chú ý chuyên tâm diễn xuất thì hơn, con đường này mới có thể đi được lâu dài! Tôi cho rằng, nghề diễn viên là một nghề cao thượng, bất quá, hiện tại giới giải trí, bị làm cho chướng khí mù mịt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.