Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2272: Chương 2272: Con Còn Mặt Mũi Gọi Cha Là Cha Sao?




Lâm Tuyết Nhã kích động lập tức nhảy từ trong bồn tắm ra, không thèm để ý toàn thân mình ẩm ướt nhỏ từng giọt, kéo ướt đẫm một đường, mở cửa phòng tắm.

Nhưng mà vừa mới mở cửa, lại trông thấy cửa lớn mở ra, nhưng mà toàn một nhóm người mặc đồ Tây đen.

Lâm Tuyết Nhã hét lên một tiếng, không hề xa lạ với những người này.

- - Những người này, đều là vệ sĩ của nhà họ Lâm.

Chẳng lẽ…

Lâm Tuyết Nhã giật mình, lại thấy sau đám người, vẻ mặt Lâm Bác Hùng kìm nén không vui, mới vừa bước vào cửa, liền liếc mắt trông thấy quần áo Lâm Tuyết Nhã không chỉnh tề đứng tại chỗ.

Cô ta ngâm ở trong bồn tắm, biến thành toàn thâm ẩm ướt nhỏ từng giọt từng giọt không nói, bởi vì quần áo hoàn toàn bị ẩm ướt, bởi vậy có vẻ cực kỳ chật vật.

Lâm Tuyết Nhã vừa thấy Lâm Bác Hùng đến, trái tim lạnh hơn phân nửa, suy nghĩ lập tức hỗn loạn, không rõ vì sao.

“Cha… Sao cha lại tới đây?”

Cô ta không mở miệng thì không sao cả.

Mới mở miệng, Lâm Bác Hùng cực kỳ tức giận.

Nhất là hình ảnh cô ta như vậy lọt vào trong tầm mắt, quần áo ẩm ướt nhỏ từng giọt, kề sát vào dáng người duyên dáng, bởi vậy có nhiều chỗ nhạy cảm như ẩn như hiện.

Lâm Bác Hùng trừng mắt về phía sau một cái.

Vài tên vệ sĩ phía sau coi như hiểu được ánh mắt của người khác, lập tức quay lưng đi.

“Đều ra ngoài đi! Ở ngoài đợi tôi!”

Dạ.

Vệ sĩ nối đuôi nhau mà ra, cuối cùng đóng cửa lại.

Cổng vòm to như vậy, chỉ còn lại Lâm Bác Hùng và Lâm Tuyết Nhã.

“Cha… Sao cha lại tới đây…” Lâm Tuyết Nhã ngập ngừng một tiếng.

Một tiếng này, thực sự không có bao nhiêu lo lắng.

Nếu không phải giờ phút này cô ta chật vật, cô ta có lẽ còn có thể ngẩng cao cằm nói chuyện, nhưng hôm nay, cô ta chỉ muốn tìm một góc trốn đi, không cho ông ta nhìn thấy mình chật vật như vậy!

Lâm Bác Hùng đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn quấy rối lòng cô ta!

Sao ông ta lại có chìa khoa nhà trọ?

Chìa khóa nhà trọ này, chỉ có Hoa Cẩm và cô ta có.

Chẳng lẽ…

Nghĩ đến có lẽ Hoa Cẩm đưa cha tới, Lâm Tuyết Nhã cảm thấy trời đất xoay chuyển, bị đả kích không nhẹ.

Ngập ngừng nói một câu.

Lâm Bác Hùng biến sắc, trán nổi đầy gân xanh, bước mạnh về phía trước, dùng lực thật mạnh tát vào khuôn mặt ướt đẫm của cô ta một cái!

“Bốp - -!”

Một cái tát tàn nhẫn, gió đánh tới.

Lâm Tuyết Nhã căn bản không có cơ hội tránh né, sững sờ nhận một cái tát.

Mặt cô ta bị đánh sang một bên, lùi mạnh về phía sau mấy bước, một lúc lâu sau, lúc này cô ta mới tức giận giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào đôi má nóng rát, trong mắt đều là không thể tin.

“Đồ không biết xấu hổ! Con còn mặt mũi gọi cha là cha sao?”

Lâm Bác Hùng rống lên như tiếng sấm, làm cổng vòm rung nhẹ.

Đầu Lâm Tuyết Nhã kêu ong ong, trước mắt tối đen rồi lại trắng, ấm ức muốn khóc, nhưng căn bản không rơi nước mắt được nữa!

“Nhìn con xem! Bây giờ con cúi đầu nhìn mình xem, con còn thể diện gì gọi cha là cha đây?” Lâm Bác Hùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn cô ta.

Nếu không phải thân thể cô ta mảnh mai, không phải là con của ông ta, ông ta nhất định sẽ thẹn quá thành giận, hận không thể quơ lấy cây gậy, đánh mạnh vào cô ta!

Tự làm mình mất mặt không đủ, còn muốn vứt bỏ hết mặt mũi nhà họ Lâm nữa sao?

Lâm Tuyết Nhã cắn chặt môi im miệng, nhưng mà kiêu ngạo của cô ta, còn không cho phép cô ta cúi đầu trước ông ta, cô ta quật cường ngẩng đầu, nhìn ông ta, cố gắng kìm nén ấm ức cuồn cuộn trong lòng, miễn cưỡng cười vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.