Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 481: Chương 481: Còn đáng sợ hơn ma vương




Bề ngoài như tiểu thiên sứ, nhưng kỳ thực còn đáng sợ hơn cả ma vương.

“Hả? Không nói sao?” Vân Thiên Hữu nhướng mày, bất mãn không nhìn, hai tay đút vào túi quần, một chân đạp vào bụng khiến hắn phải kêu lên đau đớn: “Tôi bảo chú nói, câm rồi sao? Tôi không có kiên nhẫn đâu. Đây là cơ hội cuối cùng của chú, đừng lãng phí thời gian của tôi.”

“Tôi nói… Tôi nói…”

“Ngoan lắm.” Vân Thiên Hữu đưa tay ra phía sau, ra dáng vẻ của một người đàn ông tao nhã, nhẹ nhàng hỏi: “Mục tiêu của chú rốt cuộc là ai?”

“Ba ngày trước, tôi nhận được một nhiệm vụ. Người đó cho tôi hai triệu, bảo tôi giết hai người.”

“Hai người nào?”

“Một là Vân Thi Thi. Hai là con của cô ấy, Vân Thiên Hữu, cũng chính là…” Hắn ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu.”

Ánh mắt Vân Thiên Hữu có chút biến động nhưng gương mặt không tỏ vẻ ngạc nhiên, trong lòng thì như trời long đất lở.

Cậu trước đây cũng đã đoán ra, cậu chính là mục tiêu của gã, cũng ngầm hiểu ra, mẹ cậu cũng chính là một trong những mục tiêu.

Vân Thiên Hữu siết chặt nắm tay, khuôn mặt nhỏ nhắn lại có cảm giác đáng sợ ghê rợn.

Có người dám thuê sát thủ giết mẹ cậu?

Đáng chết!

Cứ nghĩ đến hôm đó nếu không phải may mắn thì mẹ cậu đã gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nghĩ đến việc này, mắt Vân Thiên Hữu liền tỏa ra sát khí.

“Người yêu cầu là ai?”

“Ha ha ha… Ha ha ha!” Gã đàn ông cười lớn: “Tôi là một sát thủ, được người ta thuê. Cô ta bỏ tiền, tôi chấp hành mệnh lệnh, chỉ đơn giản vậy thôi! Còn về thân phận của người yêu cầu vốn không thể được tiết lộ! Ha, tôi không thể không phục cậu! Nhưng chỉ cầu cho cuối cùng cậu hãy để tôi chết cho dứt khoát, đừng hành hạ tôi nữa!”

“Được, tôi đồng ý điều kiện này.” Như là một sự ban ân vĩ đại, Vân Thiên Hữu đồng ý lời khẩn cầu của hắn: “Nói đi, người kia là ai?”

Người đàn ông run rẩy nói: “Mộ Uyển Nhu!”

“Mộ Uyển Nhu?”

Vân Thiên Hữu nhíu mày, có chút xa lạ với cái tên này.

Lý Hàn Lâm lại sợ run người, có chút kinh ngạc nói: “Sao lại là cô ta?”

“Chú biết cô ta à?” Vân Thiên Hữu ngẩng đầu, nheo mắt một cách nguy hiểm.

“Ừ! Thân phận của cô ta, chú sẽ giải thích kỹ càng với cháu.” Lý Hàn Lâm nói.

Vân Thiên Hữu quay đầu nhìn gã đàn ông kia, lạnh lùng hỏi: “Sao cô ta lại muốn giết tôi?”

“Cụ thể nguyên nhân cô ta không có nói cùng tôi! Tôi chỉ biết, cô ta nói cậu là nghiệp chướng, không thể không trừ khử! Nếu không sẽ uy hiếp đến địa vị của cô ta!” Người đàn ông chịu đựng đau đớn nói.

“Không thể không trừ khử?” Vân Thiên Hữu nhanh chóng cảm nhận được ẩn ý sau câu nói này.

Người đàn ông ho khan vài tiếng, khóe miệng chảy ra một ít máu tươi, chậm rãi nói: “Sáu năm trước, Vân Thi Thi sinh hai người con cho nhà họ Mộ, trong đó có một đứa vừa sinh ra đã chết non. Tất cả mọi người đều cho rằng đứa nhỏ này không còn tồn tại trên dương thế này rồi! Không biết ông lão Mộ Thịnh biết được nguồn tin rằng đứa nhỏ còn sống ở đâu ra, nên đương nhiên là sẽ lập tức đưa nói về nhận tổ tông.”

Vân Thiên Hữu nhướng mày, bỗng nhiên đến gần hắn ép hỏi: “Chú còn biết cái gì nữa, nói ra hết đi.”

“Mộ Uyển Nhu sở dĩ muốn loại trừ Vân Thi Thi là vì sợ liên lụy đến thân thế. Cụ thể thì tôi cũng chỉ mới dò la được đến thế thôi!” Gã đàn ông nói rồi, mỏi mệt nhắm hai mắt lại. Toàn thân hắn truyền đến cơn đau đớn tột độ, giọng run rẩy nói: “Cầu xin cậu đấy, cho tôi chết dứt khoát đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.