Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1764: Chương 1764: Còn Không Nắm Chắc Cơ Hội Cho Mẹ (2)




“Haizz! Em cũng rất lo lắng. Nói thực, khách nhà trai lần này phần lớn đều là nhân vật có tiếng! Em cũng không dám nói lung tung, sợ bị người giỏi giang chê cười! Cho nên đến lúc đó, các con nói ít đi là được.” Tương Ngọc không tình nguyện đồng ý, nhưng mà để lại chút tâm tư.

Vân Nghiệp Trình vừa đi, Tương Ngọc lập tức lén lút nói với Vân Thanh Miêu: “Có nghe thấy không, người đến lần này đều là người có uy tín danh dự! Hai đứa nắm chắc cơ hội cho mẹ?”

Trên mặt Vân Thanh Miêu giả bộ trấn định, nhưng mà trong lòng không che giấu nổi kích động, nắm chặt tay Tương Ngọc, hiển nhiên khẩn trương không biết làm thế nào cho phải.

“Mẹ! Nói như vậy, người lần này đến tham gia tiệc đính hôn đều quyền quý sao?”

Tương Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Con nói xem! Phần lớn đều là khách giàu có! Vừa rồi con không nghe bác con nói sao? Nói trên tiệc đính hôn lần này có quá nhiều nhân vật lai lịch lớn! Ha ha! Chồng chưa cưới của Thi Thi có lai lịch như vậy, phi cơ tư nhân đều có vài cái, khách cậu ta mời, chẳng lẽ chỉ là người bình thường được sao?”

Vân Thanh Miêu nghe xong vui mừng, trong lòng đầy mong đợi bữa tiệc đính hôn sắp diễn ra.

Cô ta quá khát vọng có thể gặp được một người quyền quý giống như Mộ Nhã Triết.

Cao cao, đẹp trai, lại còn có quyền có thế, quan trọng nhất là dùng tiền không cạn.

Có lẽ sống khổ qua ngày, từ nhỏ chưa bao giờ được hưởng thụ ngày lành, còn trẻ tuổi đã phải đi làm ở xưởng, nhà máy điện tử, ngày qua ngày, năm này sang năm khác làm công việc buồn tẻ, một ngày mười hai tiếng, một tháng chỉ có hai ngày nghỉ, mới chỉ có thể lấy được hơn ba ngàn tiền lương.

Mới đầu đối với số tiền này, cô ta cực kỳ hài lòng, hơn ba ngàn tệ, ở trong thôn xem như là không tệ rồi.

Không so sánh sẽ không có tổn thương.

Cô ta đi theo Tương Ngọc, bước vào đô thị phồn hoa, nhà cửa mấy vạn, động một tí là mấy chục vạn, di động mấy ngàn, túi xách, son môi, đồ trang điểm đều là thứ xa xỉ…

Đối với cô ta mà nói, mỗi một thứ đồ đều tràn ngập hấp dẫn cô ta.

Cô ta đột nhiên cảm thấy, ba ngàn mỗi tháng không đáng kể chút nào, sống ở nơi đô thị rộng lớn như vậy, cho dù mấy vạn tệ một tháng có lẽ đều như trứng chọi đá.

Nếu có thể gả cho chồng chưa cưới có tiền, vậy lại là chuyện khác rồi!

Cô ta có thể mua được xe, ở trong biệt thự, mua túi xách Hermes mấy chục vạn, đồ trang điểm cao cấp, dạo chơi trong trung tâm bách hóa phồn hoa, thấy thích cái gì có thể mua không chút do dự!

Cô ta hướng tới ngày tháng vô ưu vô lo như vậy!

Bởi vậy đối với Vân Thi Thi mà nói, cô ta có bao nhiêu hâm mộ!

Nhưng mà cô ta tự mình hiểu lấy, Vân Thanh Miêu am hiểu sâu sắc dung mạo của mình kém hơn Vân Thi Thi, người đàn ông giống Mộ Nhã Triết cao quý như vậy, rất khó gặp, chỉ cần dung mạo không quá tuấn mỹ, không nhất định phải cao như vậy, chỉ cần có tiền, có thể thỏa mãn nhu cầu vật chất của cô ta, như vậy là đủ rồi!

Nói ra điểm này, vẫn là muốn cảm ơn Vân Thi Thi!

Nếu không được mời tham dự lễ đính hôn của cô, không đúng, cô ta còn chưa có trường hợp và cơ hội như vậy, có thể thử thời vận!

Mà Vân Cầm Lệ cũng không nghĩ như vậy, cô ta giống như được rót vào thuốc mê vậy, vẫn thúc giục mẹ đến hỏi, lễ đính hôn của Vân Thi Thi có thần tượng Cố Tinh Trạch của cô ta đến không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.