Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1372: Chương 1372: Cùng Một Cội Sinh Ra




Mộ Liên Tước lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, ánh mắt đối diện với ánh mắt của Hữu Hữu, trên mặt hiện lên độc ác như rắn độc.

“Đừng gọi tôi là ông tư!”

Ông ta chán ghét nói một câu, lập tức lạnh lùng cười cười: “Kế hoạch lần này thất bại là tôi sơ suất rồi! Tất cả kế hoạch thất bại, căn bản là tôi không nghĩ đến, Mộ Nhã Triết vậy mà dạy dỗ ra được hai đứa con trai có năng lực phi phàm! Nếu dự liệu sớm, tôi sẽ không rơi đến nông nỗi này!”

Mộ Lâm Phong ở trong tay ông ta không ngừng vùng vẫy.

Thấy ông ta vùng vẫy, Mộ Liên Tước nổi giận gầm lên một tiếng: “An phận một chút! Không cho phép lộn xộn! Em cảnh cáo anh, bây giờ em cũng không có kiên nhẫn với anh đâu! Nếu anh còn không an phận, đừng trách em không nể tình cảm!”

“Hiện giờ em làm những chuyện này, sớm đã không để lại chút tình cảm rồi!” Mộ Lâm Phong oán hận nói.

Mộ Liên Tước nghe vậy, cười âm trầm một tiếng: “Trách em sao? Là anh không để ý tình cảm anh em trước! Không phải vừa rồi anh cố ý ném em ở đây sao? Sao thế? Anh hai, anh vậy mà sợ một đứa bé! Truyền ra ngoài sẽ làm cho biết bao nhiêu người chế giễu! Đường đường là nhị gia của nhà họ Mộ, lại bị một đứa bé làm cho khiếp sợ, anh sống hơn nửa đời người, em thấy hoàn toàn sống uổng phí rồi!”

“Em câm miệng lại!”

Mộ Lâm Phong tức giận nói: “Mộ Tứ, đây chính là em tạo nghiệt, vốn nên do em tự đeo! Cái gì mà anh không để ý tình anh em? Em mới chân chính là người có tâm địa sắt đá! Là em, mưu hại Liên Thành! Là em, hãm hại Ý San! Cũng là em hạ độc vào thuốc của ông cụ, toàn bộ chuyện đại nghịch bất đạo đều do em làm! Người mất hết tính người là em! Uổng công anh nhớ đến em là đồng gốc tương sinh, huyết mạch tương liên của anh, kết quả lại bị em cắn ngược một cái! Mộ Tứ, em làm cho anh quá thất vọng rồi!”

“Trách em sao?” Mộ Liên Tước không khống chế được chất vấn, “Anh hai, anh trách em sao? Lúc trước nếu không phải anh liên hợp với các trưởng lão nhà họ Mộ, nâng đỡ Mộ Nhã Triết, em sẽ lưu lạc như tình hình bây giờ sao? Anh cũng sẽ không rơi vào tình hình bây giờ! Anh nên hối hận! Ha ha! Thế lực anh khổ cực nuôi trồng, kết quả là phản bội anh! Anh vốn tốn sức thiết kế bố cục, lo lắng tận lực bồi dưỡng quân cờ, kết quả thì sao? Con cờ này căn bản không nghe lời anh nói! Những thứ này, toàn bộ giang sơn Mộ thị to lớn như vậy vốn nên thuộc về em! Toàn bộ những thứ này vốn có thể trở nên lớn mạnh hơn! Mộ thị ở trong tay em sẽ phát triển mạnh hơn, nguy nga hơn! Nhưng mà anh lại nâng đỡ một con cờ, ha ha! Mộ Nhị, hiện giờ xem ra đây cũng là dã tâm của anh! Anh muốn lợi dụng con rối Mộ Nhã Triết, một tay độc chiếm giang sơn Mộ thị này!”

Mộ Liên Tước càng nói, sắc mặt Mộ Lâm Phong càng âm trầm hơn, gầm thét: “Câm miệng!”

“Sao thế? Thẹn quá hóa giận sao? Ha ha! Những chuyện em nói đều là sự thật! Luận về dã tâm, em sao có thể so được với anh!”

Mộ Liên Tước híp híp mắt, nham hiểm nói.

Giọng nói của ông ta vô cùng lạnh lẽo, lộ ra sự oán hận, “Nếu không phải anh ngu ngốc, em cũng không đến mức ra nông nỗi này! Mộ Nhị, nếu tối nay nhất định phải chết ở đây, vậy các người hãy chết cùng tôi!”

“Ngu dốt! Mộ Tứ, em thật sự làm cho người ta quá thất vọng rồi!”

Mộ Lâm Phong lắc đầu thở dài nói xong, trên mặt là thất vọng vạn phần.

Mộ Liên Tước lãnh khốc nói: “Câm miệng! Em rơi vào kết cục này, còn không phải đều do anh ban tặng sao! Đều là anh làm hại em, đều là anh làm hại em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.