Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1317: Chương 1317: Cũng Nên Có Chừng Có Mực!




Ông ta nói đến chỗ kích động, ho kịch liệt vài tiếng, lập tức khàn khàn nói: “Em làm như vậy, cũng không phải đơn thuần vì tư lợi bản thân! Em cũng là vì Mộ thị mà! Em làm không được, em làm không được việc cứ trơ mắt nhìn giang sơn Mộ thị, trong vòng một đêm, sụp đổ trong tay một phế vật! Đây chính là tâm huyết của chúng ta! Tuyệt đối không cho phép để anh ta dầy xéo!”

“Đủ rồi!”

Mộ Lâm Phong giống như kiệt sức, tâm tư lao lực quá độ thở dài một tiếng: “Sự việc kia đều đã qua, anh không muốn lại truy cứu, em Tư, em cũng nên có chừng có mực!”

“Anh hai, trước mắt, em nên làm cái gì? Anh không thể không quản em!”

Mộ Lâm Phong nhìn về phía ông ta, lại thở dài thăm thẳm một cái: “ Tư à, lúc còn nhỏ, anh liền nhìn ra được, trong mấy anh em ta, chỉ có em, lòng ham muốn công danh lợi lộc nặng nhất! Dã tâm lớn nhất! Anh thừa nhận, trong mấy anh em ta, năng lực của em, xem như xuất chúng! Anh không phủ nhận! Em có thể làm ra những chuyện hoang đường đó, đã là quá mức!”

Mộ Liên Tước cắn răng: “Em lúc đó trẻ tuổi nóng tính, em chính là không cam lòng! Em không cam tâm! Cho nên, em mới muốn lão già kia cũng nếm thử cảm giác đau khổ khi từng bước từng bước mất đi thứ yêu mến nhất!”

“Được rồi, im miệng đi!”

Mộ Lâm Phong xoay người, trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: “Tối nay, anh cử người bảo vệ em, mau chóng sắp xếp cho em chuyến bay đên Mỹ! Em ở nước ngoài, tránh né trước! Chờ anh gọi về, em hãy về!”

“Em đã biết!”

Trong lòng Mộ Liên Tước cũng không cam lòng, nhưng mà trước mắt, lại cũng không thể tránh được.

Cuộc chiến này, ông ta thất bại, làm một kẻ bại trận, ông ta không có gì cả, không thể cứu vãn!

Bây giờ, chỉ có ra nước ngoài trốn tránh thôi!

Mộ Nhã Triết trở lại công ty, Mộ Lâm Phong gọi tới một cú điện thoại.

Lúc nhận điện thoại, Mộ Lâm Phong trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Có chuyện, chú muốn nói với cháu! Chú nói rõ với cháu, chú Tư, chú bảo vệ rồi. Nếu như cháu còn nể mặt chú hai, thì đừng động đến chú ấy! Để tránh, đả thương hòa khí dòng tộc!”

Mộ Lâm Phong mặc dù giọng điệu kiên định, không cho chen vào, nhưng mà lại hiếm khi ở trước mặt anh, hạ mình.

Sau khi cân nhắc, Mộ Lâm Phong vẫn quyết định cùng Mộ Nhã Triết làm dịu chuyện này.

Mộ Nhã Triết nghe vậy, lại cười lạnh: “Chú hai ra quyết định gì, cần phải cùng cháu báo cáo sao?”

“Nhã Triết! Mọi thứ, cũng nên có chừng có mực! Ân oán năm xưa, thì để nó qua đi!”

“A.”

“Chuyện này, chú hai cũng có trách nhiệm! Chú hai nếu sớm dự liệu được dã tâm của chú Tư cháu, cũng sẽ sớm có phòng bị rồi! Cháu nên hiểu rõ, chú hai chú trọng sự thống nhất trong dòng tộc, không thích làm rạn nứt, cái chết của cha cháu, chú cũng cảm thấy thật đáng tiếc, rất thương tâm! Đối với chú Tư, chú cũng rất tức giận, rất tức giận, nhưng mà, có vài phương diện nếu quá mức, không khỏi không hợp tình người!”

“Cái gì là tình người? Chú hai, trong nhà họ Mộ, chú và cháu cùng nói chuyện tình người?!”

“...”

Nhà họ Mộ lớn như vậy, chỉ có tranh giành quyền thế, tình người nói thế nào!?

Buồn cười! Thật đáng buồn!

Như người uống nước, ấm lạnh tự biết.

Có lẽ ở trong mắt Mộ Lâm Phong, cái chết của Mộ Liên Thành, chẳng qua là một sự việc nhẹ nhàng, một câu tiếc nuối thật đơn giản, liền có thể tóm lược hết.

Giống như theo một câu nói của ông ta, có thể để gió cuốn đi!

Trong nhà quyền thế, bộ bộ kinh tâm(*).

(*): Mỗi một bước đều kinh tâm động phách, chấn dộng lòng người.

Một ý nghĩ sai lầm, chính là địa ngục muôn đời muôn kiếp không trở lại được!

Tranh đoạt quyền thế, căn bản vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

Cho dù biết rõ như thế, anh lại vẫn không cách nào quên đi phần đau xót này.

Phần đau xót này cơ hồ đem anh hủy diệt.

,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.