Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1240: Chương 1240: Đã Thành Thói Quen




Mộ Dịch Thần lập tức lấy dao quấn vào đùi ra, nạy vào giữa hàm răng nhọn, dưới sự cố gắng liên tục, cánh tay Hữu Hữu cuối cùng cũng được tự do.

Lisa ném xuống một chai “Thuốc trị thương” cấp cứu, Mộ Dịch Thần lập tức cầm cánh tay Hữu Hữu lên, đem thuốc bôi lên vết thương của cậu.

Hữu Hữu không thể chịu được đau đớn, không khỏi hừ nhẹ vài tiếng, đầu vai khó mà ức chế được sự lên xuống mãnh liệt, da đầu tê dại một hồi.

“Có hơi đau, em chịu đựng một chút!”

Mộ Dịch Thần không dừng lại động tác trong tay, đợi sau khi máu hoàn toàn ngừng chảy, mới xé vạt áo, nghiêng đầu dùng miệng ngậm lấy một góc, mạnh mẽ xé rách đầu kia, đem vết thương thuần thục băng bó.

Miếng vải vừa thắt nút siết chặt, cả người Hữu Hữu nhất thời như lả đi ngã xuống, từng ngụm từng ngụm hổn hển mà thở.

Lisa đứng ở miệng hố, quan sát một chút.

Đây là một cái bẫy, rất mới, đại khái là vừa bố trí không lâu.

Rơi vào không quá sâu, nhưng cũng khoảng năm sáu mét, muốn tay không bò lên, có chút khó khăn.

Lisa nói: “Chờ tôi.”

Nói xong, quay người liền rời đi.

Hữu Hữu tựa trên vách đá, vết thương không nghiêm trọng lắm, nhưng mà trong hố thật sự quá lạnh, lạnh buốt, máu ngưng kết, vết thương như muốn bị đông cứng, đau đớn như kim châm muối xát.

Thể lực đã gần như cạn kiệt, cả người Hữu Hữu ngơ ngơ ngác ngác, ngồi liệt, không có một chút sức lực để nhấc lên.

Mộ Dịch Thần quan sát bốn phía một cái, đây đại khái là bẫy rập, dùng để bắt thú.

Cậu ngồi xuống cạnh Hữu Hữu, đem ống tay áo vén lên, cũng đã bị máu dính chặt.

Vừa rồi trong khoảnh khắc té lăn trên đất, có lẽ là vị trí cậu ngã xuống, có một mũi tên gãy, giờ phút này, mũi tên gãy một đầu cắm vào cánh tay của cậu.

Trên đường đi, cậu cố gắng chịu đựng đau đớn, thẳng đến khi vén ống tay áo lên, mới phát hiện vị trí vết thương, đã là máu chảy ồ ạt rồi.

Cậu hoảng hốt nhớ lại một màn chấn động lòng người vừa rồi, nỗi lòng thật lâu khó bình ổn.

Nếu không phải Lisa quay đầu lại, cứu cậu, chỉ sợ một giây sau đàu sói kia, sẽ hung hăng cắn cổ họng của cậu.

Hữu Hữu thấy vết thương trên cánh tay cậu, giật mình.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Không có việc gì, một chút vết thương nhỏ.”

Cậu khó khăn ngồi dậy, cầm dao găm trong tay, dùng dao đem vạt áo cắt lỗ lớn, cẩn thận từng li từng tí đem vạt áo của cậu xé rách, cởi áo đến bả vai.

Cậu nhìn lại vết thương một chút, còn nửa mũi tên đâm vào trong vết thương, cắn môi, dùng dao vẽ một chữ thập trên miệng vết thương, nắm chặt mũi tên dùng sức rút ra, máu tươi phun tung toé.

Mộ Dịch Thần lau đi vết máu bị bắn tung tóe trên mặt, nhìn qua mũi tên, lông mày không khỏi nhăn lại.

Cậu lo lắng, trên đầu tên có độc.

Núi rừng này, đại khái thường xuyên có thợ săn đi săn.

Rất nhiều thợ săn cũng sẽ bôi chất dộc vào đầu tên, dùng để tê liệt thần kinh của thú hoang.

Do dự một lát, cậu cắn răng, ngậm xuống miệng vết thương.

Một lát sau, cậu quay đầu phun ra một ngụm máu, cau mày lại kiên nhẫn ngậm lên vết thương, ngay sau đó, cậu xé rách góc vải trên người, nhanh nhẹn đem vết thương vững vàng băng bó kỹ, ngẩng đầu lại bất thình lình đối đầu với ánh mắt kinh hãi giật mình của Hữu Hữu.

“Thế nào?”

Hữu Hữu run lên hồi lâu.

Không phải là vì gì khác, mà là bởi vì thủ pháp thuần thục nhanh nhẹn của Mộ Dịch Thần, chẳng lẽ, cậu thường xuyên bị thương như vậy sao?

“Anh trai ngu ngốc, có phải anh thường xuyên bị thương như vậy không?”

Mộ Dịch Thần giật mình, chậm rãi gật gật đầu: “Ừm.”

“Vì cái gì?”

Mộ Dịch Thần đúng sự thật nói: “Trước kia lúc trong doanh trại huấn luyện đặc biệt, tiến hành dã ngoại thực chiến, thường xuyên bị thương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.