Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 890: Chương 890: Đấu Đá (4)




Cô ta đã nói như vậy, dù Vân Thi Thi có nói gì cũng giống như giấu đầu hở đuôi vậy.

Tuyết Tuyết thầm phỉ nhổ trong lòng, Hoàng Lệ Lệ này thật quá đáng, cái câu giải thích này, hoàn toàn là muốn mọi người nhắm tới Vân Thi Thi rồi.

Cô nhìn về phía Vân Thi Thi, đã thấy cô đang mỉm cười.

“Cậu nói rất đúng!”

Vân Thi Thi lại nói tiếp, ánh mắt sáng ngời, tựa như chưa có gì xảy ra vậy: “Vòng giải trí này thực sự không hề sạch sẽ như nhiều người vẫn nghĩ. Bạn trai cậu lại lo lắng cho cậu, sợ cậu bị làm khó, đó mới là yêu thương khiến người khác ghen tỵ nha.”

Hoàng Lệ Lệ nghe được những lời này thì vô cùng thoải mái.

Ai biết rằng Vân Thi Thi lại bồi thêm một câu: “Chỉ là, những người không có chút tài năng nào thì có dựa vào quy tắc ngầm cũng chẳng thể nổi tiếng nổi.”

Hoàng Lệ Lệ sắc mặt cứng đờ.

Tiếu Tuyết thì không ngừng cười trộm.

Đến Mộ Nhã Triết cũng không nhịn được nhếch môi.

Cô gái này, miệng lưỡi cũng chẳng phải vừa đâu!

Biểu cảm của những người khác thì đủ thứ đặc sắc, ai ai cũng nén đến mặt đỏ bừng.

Nhìn Hoàng Lệ Lệ mặt cứng đờ, Vân Thi Thi lập tức bồi thêm một câu: “Ai nha, Lệ Lệ, mình xin lỗi, mình không có ý nói cậu đâu, cậu đừng để tâm nha.”

Hoàng Lệ Lệ chỉ có thể cắn răng ngậm ngùi: “Không sao, chỉ là vô ý mà thôi.”

Nhưng mà thù này, cô quyết không thể cho qua dễ dàng như vậy.

Vẫn còn nhiều thời gian, để xem cô sẽ xử lý cái đồ để tiện này thế nào.

Nghĩ như vậy, Hoàng Lệ Lệ bỗng cười nói: “Là người phụ nữ, không cần quá cô gắng, chỉ cần gả cho người đàn ông tốt, dù không có công danh hiển hách, nhưng chí ít nửa đời sau không cần lo cơm áo gạo tiền.”

Nói, cô vươn tay, cố ý xoa xoa cái nhẫn kim cương trên tay.

Một viên kim cương ba gram lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Thậm chí có một số người thốt lên:

“Trời ạ, viên kim cương thật lớn!”

“Lệ Lệ, viên kim cương này của cậu là bao nhiêu vậy?”

“Không có chi, chỉ là 3.31 ca-ra thôi!” Hoàng Lệ Lệ giả vờ vô tình nói.

Nhưng mà cái vô ý của cô cũng thật “vô ý” quá đi, đến cả số lẻ cũng nói ra chính xác rồi.

“Trời ạ, vậy nhất định rất đắt rồi!”

“Cũng mấy trăm ngàn!” Giọng nói Hoàng Lệ Lệ nhẹ tênh, nhưng cũng đủ khiến cho mọi người trợn mắt, há hốc mồm.

“Mấy trăm nghìn, đủ cho tôi sống không vài năm đó!”

“Nếu mình có một viên kim cương 1 ca-ra thôi cũng tốt lắm rồi.”

“Cho nên, đúng là chỉ cần gả cho người đàn ông tốt mới là may mắn nhất của người phụ nữ mà.

Hoàng Lệ Lệ vừa nói, một bên dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Vân Thi Thi. Cũng không biết phải cố ý hay không, cô còn dùng loại giọng hèn mọn, khinh thường nói: “Dù sao, kim cương và váy cưới đẹp đều là những thứ yêu thích chung của phụ nữ, những thứ khác, cũng chỉ là thứ yếu. Mình là may mắn, không giống ai đó, cả đời cũng đừng mong sờ vào những thứ tốt như vậy.”

Vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều đen mặt.

Câu này rõ rằng là nhắm vào Vân Thi Thi mà.

Nhưng Vân Thi Thi vẫn đang nói chuyện phiếm với Mộ Nhã Triết.

Hiển nhiên, không thèm để ý đến Hoàng Lệ Lệ.

Tiếu Tuyết nói: “Thi Thi nhà mình mà kết hôn, nhất định sẽ đeo Cáp Tử Đản!”

“Cáp Tử Đản?”

Hoàng Lệ Lệ mỉm cười: “Thứ đó ít nhất cũng phải có giá vài triệu, cô ấy mua nổi sao?”

“Đúng vậy!”

“Làm sao không mua nổi chứ?”

“Bạn trai cô ấy chỉ là một nhân viên bình thường, lương một năm cũng chẳng nổi trăm ngàn, còn nói Cáp Từ Đản? Cô nằm mơ hả?” Một người bạn vẫn luôn ghét Vân Thi Thi thêm vào một câu.

Vân Thi Thi vô cùng vui vẻ, liếc Mộ Nhã Triết một cái.

Mộ Nhã Triết nhíu mày.

Tiếu Tuyết có chút tức tối nhìn nữ sinh kia: “Nhân viên bình thường thì làm sao chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.