Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 362: Chương 362: Để ý cái nhìn của anh




Thấy cô không phản ứng, người đàn ông nở nụ cười tà mị, miệng vẫn không tha: “Trả lời tôi.”

Vân Thi Thi quật cường không nói một câu, chợt cảm thấy bàn tay anh bỗng nhiên trắng trợn đưa vào trong áo cô, trong lòng kinh sợ, theo bản năng liếc mắt về phía sau.

Thấy tài xế như không nhìn thấy gì tiếp tục lái xe, như thể không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng không hề liếc nhìn gương chiếu hậu.

Mỗi động tác của người đàn ông, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi nhìn về phía tài xế lần nữa. Ý thức được ánh mắt lo lắng của cô, tài xế ấn một nút, tấm ngăn chầm chậm nâng lên, ngăn cách hoàn toàn gian trước gian sau.

Dù như thế, cô vẫn hoảng loạn!

“Đừng!” cô cầm lấy cổ tay người đàn ông, thấp giọng: “Đừng ở đây!”

Câu này, có nghĩa là, cô đã nhượng bộ!

Mộ Nhã Triết lại không hài lòng với đáp án này, quay sang cầm lấy tay cô, tiếp tục động tác.

Vân Thi Thi vừa thẹn vừa giận, né tránh, lực trên tay anh lại mạnh thêm.

Vì vậy, tay phải của cô chủ động ôm lấy cổ anh, khẽ cắn môi anh một cái, chủ động lấy lòng!

“Trả lời tôi.” Người đàn ông cực kì giống ác ma, không nghe được thì sẽ không buông tha, nhẹ giọng nỉ non bên tai cô: “Nếu không, tôi sẽ muốn em trên xe!”

Nét mặt Vân Thi Thi sửng sốt, thấy đáy mắt người đàn ông hiện lên ý cười, không hề hoài nghi, anh thực sự sẽ làm vậy!

Vân Thi Thi cắn môi, cúi đầu nói: “Thích...thích anh...”

Trong mắt cô có tình cảm đang giãy dụa, nói xong thấy hơi dối lòng.

Người đàn ông đùa càng thêm hăng hái, cắn một cái lên xương quai xanh của cô, thưởng thức khuôn mặt vì căng thẳng mà hồng lên của cô, thấp giọng hỏi tiếp: “Thích tôi ở điểm nào?”

“...?” Vân Thi Thi kinh ngạc ngước mắt, chìm sâu vào trong con ngươi thâm thúy.

“Nói, thích tôi ở điểm nào?”

Người đàn ông khẽ cười, cầm lấy tay cô dẫn dắt xuống dưới: “Ở đây?”

Đầu ngón tay như bị bỏng, cô rút mạnh về, gằn từng chữ nói: “Không phải...đừng như vậy.”

Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, ánh mắt của anh tập trung trên người cô, nhưng cô lại cảm thấy chật vật và hèn hạ.

Loáng thoáng nhớ lại những câu nói vũ nhục của Tiền Thiếu Hoa, cô chợt hoài nghi, liệu trong lòng người đàn ông này, sự tồn tại của cô cũng giống những người phụ nữ khác!

Giống...giống như một thứ hàng hóa, dán nhãn lên, tùy tiện để người khác giao dịch buôn bán!

Không hiểu tại sao, cô lại để ý suy nghĩ của anh!

Thấy cô như có tâm sự, biểu cảm trên mặt nghiêm túc, rồi lại khổ sở, thất hồn lạc phách.

Mộ Nhã Triết chợt thu lại ý cười, nhớ tới Tiền Thiếu Hoa, không biết lão già đó đã nói gì với cô, thế nên ánh mắt người phụ nữ này nhìn anh, ít nhiều có ý đào sâu!

Một tay anh cầm lấy cằm cô, sợ làm cô đau, động tác cố gắng mềm mỏng, trầm giọng hỏi: “Lão ta nói gì với em?”

Lời này quá thẳng thắn, thoáng cái cô không nói nên lời, thấy sắc mặt anh ngày càng xấu mới chậm rãi thốt ra: “Ông ta bảo...muốn tôi phục vụ lão một buổi tối!”

Vừa dứt lời, ánh mắt của Mộ Nhã Triết lập tức âm trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.