Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 248: Chương 248: Đua xe




Chiếc Aston Martin phi nhanh trên đường, bóng cây xanh um ngoài cửa sổ không ngừng xẹt qua.

Trang viên biệt thự nằm trên khu phong cảnh sơn thủy, núi xanh cao vời vợi, suối nhỏ chảy róc rách, mùi cây thơm ngào ngạt, như một biển trời màu xanh lá.

Gió đêm thổi qua mang theo hơi lạnh, ánh trăng chiếu rọi, cảnh đẹp làm say lòng người.

Nhưng, lúc này, Vân Thi Thi ngồi trên ghế phụ, sắc mặt nôn nóng nhìn về phía trước, khóe mắt vừa liếc nhìn số đo vận tốc, kim đồng hồ chỉ số 4500, 180 mã lực, tim như treo trên cuống họng.

Mau, phi mau.

Chiếc xe thể thao như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, gầm thét trên đường núi, như muốn xé rách màn đêm yên tĩnh.

Mặc dù cô không am hiểu xe thể thao, cũng không biết vận tốc 4500 là có ý nghĩa gì, lúc đầu, cô không có cảm nhận gì khác biệt, nhưng tốc độ như vậy, ở khúc cong, có thể trực tiếp cảm giác nó đáng sợ nhường nào. Giờ khắc này cô cảm thấy, dường như chỉ cần nhanh thêm xíu, một giây sau chiếc xe sẽ bay đi.

Lái xe rời trang viên biệt thự, phải đi trên một đoạn đường núi dài, bên đường núi chỉ có duy nhất một hàng rào sắt che chắn, bên kia là vách đá sâu thẳm. Một khi va phải rào chắn, hậu quả không tưởng tượng nổi!

Mặc dù rào chắn nhìn kiên cố, nhưng lực va chạm trên thực tế của xe thể thao đánh vào chắc chắn sẽ không chịu nổi, có cũng như không!

Nếu xe không khống chế được, đừng nói là rào chắn, dù có là bức tường cũng phải đổ!

Thậm chí cô có thể so sánh một cách văn hoa, nếu xe mất khống chế va vào rào chắn rơi xuống vách núi, tựa như phim ảnh, một tiếng nổ mạnh vang lên, xe hỏng người chết!

Cô nhìn về phía anh, thấy lúc này người đàn ông một tay đỡ trán, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía trước, có vẻ tùy ý.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ hiện lên trong chớp mắt.

Dưới ánh trăng, trên khuôn mặt tuấn mĩ anh không có bất kì biểu cảm gì, chỉ một tay nắm chặt tay lái, nét mặt trấn tĩnh thoải mái, dường như vô cùng thuần thục.

“Mộ Nhã Triết...!”

Cô vừa dứt lời, khóe mắt người đàn ông liếc nhìn cô, nở nụ cười, bỗng đạp mạnh chân ga, động cơ phát ra tiếng nổ, tăng tốc!

Cô không biết rằng, đối với anh mà nói, đừng nói là 180 mã lực, hay 200 mã lực cũng hoàn toàn nằm trong khống chế của anh.

Phía trước là một khúc cong, bên trái là vách núi lởm chởm, bên phái là vực thẳm sâu không thấy đáy, trên đường núi, chiếc xe thể thao hình giọt nước phóng khoáng đẹp đẽ, thuận lợi vòng qua khúc cong, dưới ánh trăng, thân xe màu bạc tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp.

“A------“ Vân Thi Thi kinh hãi thất thanh kêu lên, trên mặt chảy ra đống mồ hôi lạnh, sợ đến mặt cắt không còn tia máu.

Người đàn ông này, không phải là cố ý chứ?!

Khi chiếc xe chậm rãi lái vào chỗ ở của Vân Thi Thi, sắc mặt cô đã tái nhợt từ lâu.

Xe đỗ ở dưới lầu, tắt xe, Mộ Nhã Triết cởi dây an toàn, cong môi sán lại gần cô, giọng nói lộ vẻ trêu đùa: “Sao? Sợ đơ người à?”

Nói rồi, vươn ngón tay thon dài, búng lên gò má lạnh lẽo của cô một cái.

Vân Thi Thi khôi phục tinh thần, ánh mắt đảo qua, lườm xéo anh, nghi ngờ nói: “Mộ Nhã Triết, có phải anh cố ý không?”

Cô tức giận nhìn anh chòng chọc, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến ửng hồng, cặp mắt trắng đen rõ ràng nhìn anh, đầy sự hết hồn, đồng thời còn bất mãn oán trách hành vi đua xe của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.