Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 138: Chương 138: Em đáng giá tốt nhất




Mộ Nhã Triết từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô ta, trong mắt lại không có chút nào kinh diễm cùng tán thưởng, chỉ có một tia không kiên nhẫn cùng lạnh băng, khiến cho lòng Mộ Uyển Nhu nguội đi một nửa.

“Cởi ra.”

Một câu mệnh lệnh lạnh băng đến cực điểm, Mộ Uyển Nhu tức khắc mà lặng đi tại chỗ.

“Vì cái gì?”

“Tôi có nói, bộ trang phục này cho cô mặc sao?” Mộ Nhã Triết lạnh nhạt.

Mộ Uyển Nhu thần sắc cứng đờ, trông hết sức khó coi.

Cô không hiểu, đối với yêu cầu của cô ta, Mộ Nhã Triết từ trước đến nay đều thỏa mãn vô điều kiện.

Cô ta muốn cái gì, liền có được cái đó, anh từ trước đến nay đều cưng chiều cô ta, thậm chí yêu cầu hà khắc đến mấy cô ta đưa ra, anh cũng bằng lòng mà thỏa mãn.

Vì sao anh đối với cô ta bỗng nhiên lạnh như băng?

“Vì cái gì? Vì cái gì em phải cởi ra? Chẳng lẽ em kém cô ta? Đồ đàn bà đê tiện kia…… “

“Cởi ra, cho cô năm phút đồng hồ, đổi một bộ khác.”Mộ Nhã Triết nói, nâng đồng hồ trên tay lên, hiển nhiên đã bắt đầu tính toán thời gian.

“Không, em không cởi!”hốc mắt Mộ Uyển Nhu đỏ lên, “Em thích cái này, em muốn mặc bộ này tham gia tiệc rượu đêm nay!”

Mộ Nhã Triết khóe môi phác hoạ, lạnh nhạt nói: “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn.”

“Triết……”Mộ Uyển Nhu kinh ngạc, chưa bao giờ cô ta thấy anh đối xử lạnh nhạt với mình như vậy!

Vân Thi Thi, đồ tiện nhân đáng chết, cô ta nhất định là hồ ly tinh đầu thai, đàn ông nhìn thấy cô ta tất cả đều cùng bị câu hồn giống nhau.

Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: “Còn một phút đồng hồ.”

Qua một phút đồng hồ này, chút thể diện cuối cùng của cô ta sẽ không còn sót lại chút gì.

Anh trước nay đều là nói được thì làm được.

Hoài vô cùng ủy khuất, Mộ Uyển Nhu oán hận dậm chân một cái, trở về phòng thử đồ, một lần nữa thay đổi bộ lễ phục khác.

……

Xe Bentley từ từ tiến vào đường cao tốc, chậm rãi hướng về nơi tổ chức tiệc rượu.

Trong xe, Vân Thi Thi yên lặng mà cúi đầu, trên người không còn vẻ quật cường cùng sự tự ti vừa rồi, nhìn qua có vẻ có chút mệt mỏi.

Cố Tinh Trạch ngồi ở bên người cô, nhìn cô dựa vào cửa sổ, cúi đầu, thân hình nhỏ nhắn gầy gầy của cô làm người khác không khỏi đau lòng.

Thực sự là người con gái khiến người ta động lòng, cô dễ dàng khiến đàn ông nổi lên khát khao muốn bảo vệ chở che từ sâu trong lòng.

Cố Tinh Trạch nhớ tới cảnh tượng vừa rồi ở Empress, nhớ tới khuôn mặt của cô có nét hao hao với Tiểu Dịch Thần, trong lòng anh nổi lên suy đoán cùng hoài nghi.

Trong lời đồn, Mộ gia Thiếu phu nhân cùng người thừa kế tập đoàn tài chính nhà họ Mộ từ nhỏ đã được định hôn, thanh mai trúc mã, Mộ Uyển Nhu là vị hôn thê của Mộ Nhã Triết.

Nhưng mà, chỉ là bề ngoài.

Trên thực tế, Mộ Nhã Triết là người đàn ông lạnh lùng từ trong xương tủy, chưa bao giờ lưu tâm với bất kỳ người phụ nữ nào.

Mộ Uyển Nhu cũng không phải là mẹ đẻ của Tiểu Dịch Thần.

Cô ta được chẩn đoán vô sinh bẩm sinh, căn bản mất đi khả năng làm mẹ.

Mẹ đẻ của Tiểu Dịch Thần là một người khác.

Là cô ấy sao……

Ngày đó anh nhìn thấy cô ôm đứa nhỏ kia trong lòng, bất luận là tuổi hay ngũ quan, so với Tiểu Dịch Thần giống nhau như đúc.

Cố Tinh Trạch hơi bật cười, thế nhưng có chút để ý.

Nhưng mà, anh không có quyền hỏi đến.

Tần Chu cũng vẫn luôn nhìn cô, muốn nói lại thôi.

Vân Thi Thi ngẩng đầu lên, nhìn phía Cố Tinh Trạch, chân thành mà nói: “Tinh Trạch, vừa rồi, thật sự cám ơn anh, cám ơn anh đã giữ thể diện cho em! “

“Cảm tạ cái gì?”

Cố Tinh Trạch buồn cười mà nhìn cô.

“Bộ lễ phục kia, thật sự rất đẹp, chỉ là nếu là muốn dùng một trăm triệu để đổi lấy, thật sự không đáng.”

Không đáng sao?

Cố Tinh Trạch lại cười nói: “Đáng giá.”

“Ách……”

Vân Thi Thi có chút ngoài ý muốn nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mắt, bên môi anh nở nụ cười ôn nhu, lời nói lại vô cùng kiên định.

“Thi thi, em xứng đáng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.