Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2899: Chương 2899: Em Đến Đưa Tiễn Anh Ấy




Bởi vì dù sao nghệ sĩ cũng nhờ hình tượng mà kiếm sống.

Huống hồ nhiều đội chó săn ở hiện trường như vậy, nếu chụp được bộ dạng đôi mắt sưng đỏ, khó tránh khỏi quá mất mặt mũi.

Nhưng mà đa số tình huống người ta đeo kính, là vì che dấu mình thờ ơ.

Minh tinh đến lễ tang vì tình cảm chỉ chiếm số ít, càng có nhiều minh tinh đem lễ tang trở thành cơ hội để mình tuyên truyền.

Bởi vì ngoại trừ tiệc tối trao giải, lễ tang minh tinh lớn là trường hợp cao nhất để làm tăng độ thân thiết.

Đang ở trong lễ tang, mà tình cảm lại không đến mức độ đó, nặn ra bi thương thấy thế nào cũng giả dối, vì thế đành phải dùng kính che dấu một phen, để cho mọi người thiện lương nghĩ rằng sau mắt kính là đôi mắt ẩm ướt hay là chưa ẩm ướt cũng phải tưởng tượng ra rằng đôi mắt sớm đã khóc đến đỏ lên.

Trừ lần đó ra, thì là vì phòng ngừa chụp ảnh.

Chuyện này đương nhiên cũng là một loại che dấu, tỷ lệ xảy ra cao trên người nữ minh tinh.

Nữ minh tinh xuất hiện trước công chúng nhất định là ganh đua sắc đẹp, nhưng lễ tang hình như là nơi duy nhất không thích hợp cho nhóm nữ minh tinh cùng thi triển phong thái, không cần nhan sắc, cũng không cần bầu không khí.

Nhóm nữ minh tinh một khi không có quần áo lộng lẫy và trang điểm, đa số đều không tự tin với hình ảnh của mình, đeo kính tương đương với thanh minh mình đang ở trạng thái không tốt.

Bởi vì bọn họ biết nhóm truyền thông chắc chắn không vắng mặt trong lễ tang minh tinh.

Nhóm minh tinh đến lễ tang đeo kính rất phổ biến, dù sao là nghệ sĩ, lúc nào cũng đều diễn.

Khi tham dự lễ tang, bọn họ cũng chưa từng quên mình là diễn viên.

Có fan kỳ lạ nói, “Tôi thấy, cô ta nhất định là vì cọ ánh sáng mà đến? Bộ phim gia nhập giới giải trí đầu tiên, cũng là cọ nổi tiếng của Tinh Trạch mới trèo cao được! Nhưng Tinh Trạch đã mất rồi, cho dù là một khắc cuối cùng, cô ta cũng không quên làm mình nổi sao? Huống hồ, cô nhìn cô ta xem, trên mặt sạch sẽ, một giọt nước mắt cũng không để lại, còn kéo Mộ Nhã Triết tới, đây không phải là tuyên bố cọ ánh sáng truyền thông sao?”

“Đúng vậy! Tôi cũng phát hiện, cô ta căn bản không có khóc nha! Đeo kính, không phải là che dấu chính mình không rơi xuống một giọt nước mắt đấy chứ?”

“Đúng là đáng ghét! Không nghĩ tới cô ta lại là người như vậy!”

“Nếu không có Tinh Trạch nâng cô ta, ai sẽ nhớ rõ tên cô ta chứ? Nếu không có tình cảm với Tinh Trạch, còn cố tới tham dự lễ truy điệu làm gì? Hừ! Nhất định là vì muốn cọ ánh sáng! Hôm nay là lễ truy điệu của Tinh Trạch, tất cả truyền thông đều đã đến đây! Cơ hội tốt như vậy, cô ta tất nhiên muốn cọ nóng một chút thôi!”

Vân Thi Thi không nghe thấy mấy tiếng xì xào bàn tán nghị luận.

Cô căn bản không quan tâm những người khác ở hiện trường, tâm tình trầm trọng, giống như bị đá đè.

Cô cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, cố gắng kìm nén nước mắt như vỡ đê, chậm rãi đi vào sảnh truy điệu.

Tần Chu đứng ở cửa, thấy cô đến, vốn là hơi cúi đầu, nhưng mà lại ôm cô.

Cô đến đây, Tần Chu khó tránh khỏi có chút bất ngờ.

“Sao em lại đến đây?” Tần Chu dừng một chút, lại bổ sung thêm, “Kỳ thật, em không đến cũng không sao.”

“Tần Chu… Em…”

Rốt cuộc thì Vân Thi Thi nhịn không được, nghẹn ngào nói, “… Em đến… Đưa tiễn anh ấy.”

“Em có khỏe không?” Tần Chu thấy trạng thái này của cô, hình như rất không lạc quan.

“Không tốt, tuyệt đối không tốt.”

Vân Thi Thi hít sâu một hơi khí lạnh, “Thực xin lỗi, em hơi thất thố…”

“Đừng khóc… Tinh Trạch nhất định hi vọng em có thể sống tốt, vĩnh viễn hạnh phúc! Nén bi thương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.