Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1984: Chương 1984: Gây Tội Lớn, Không Đáng Sống!




Đáy mắt Mộ Uyển Nhu bùng lên ngọn lửa, giống như lò hỏa thiêu dưới địa ngục.

Vân Thi Thi!

Tất cả mọi chuyện, đều là vì ả tiện nhân này, cô ta mới là đầu sỏ của mọi chuyện!

Giết cô ta, nhất định phải giết cô ta, rồi đem chôn theo đứa con của mình!

Nếu như không phải vì cô ta, mình nhất định sẽ được hạnh phúc, hơn nữa còn lấy được trái tim của Mộ Nhã Triết!

Bởi vì sự có mặt của cô ta, đã phá hủy hết mọi thứ!

Chính là ả đàn bà độc ác này, đã ép mình phát điên.

Mộ Uyển Nhu đưa tay níu tóc Vân Thi Thi, hung hăng dập đầu cô xuống đất.

Đập một cái, Vân Thi Thi chỉ cảm thấy đầu mình “ầm” lên một tiếng, đau đến chấn động, mọi thứ như bị đổ sập, mỗi một nhịp hít thở của cô đều vang lên rất rõ ràng bên tai.

Nhưng lần này, đã hoàn toàn khơi dậy ý chí sống còn của cô!

Cô không thể chết được!

Ôm suy nghĩ này, cả người cô giống như được tiêm chất kích thích, trong nháy mắt, cơ thể cô như được tiếp thêm nguồn năng lượng dồi dào!

Vân Thi Thi một phát nắm được tóc của Mộ Uyển Nhu, không biết sức mạnh ở đâu ra, đá một cước khiến cô ta văng ra!

Mộ Uyển Nhu ngã ngồi về phía sau, không chút phòng bị cú đá vừa rồi của Vân Thi Thi.

Lần này, sức mạnh của Vân Thi Thi cũng không gì sánh kịp, ý chí sống còn đã ban sức mạnh cho cô!

Mộ Uyển Nhu chỉ thấy dạ dày đau lên từng cơn, chợt nôn ra một ngụm máu.

Một cú đá này, cũng làm nội tạng cô ta bị tổn thương rồi, không biết là xuất huyết dạ dày hay là cái gì, Mộ Uyển Nhu bò lổm ngổm trên mặt đất, nôn một ngụm máu.

Vân Thi Thi từ dưới đất bò dậy, lấy lại tinh thần, chợt nhào qua, đá thêm một cước nữa, làm Mộ Uyển Nhu té xuống đất, hung hăng đạp thêm mấy đạp, thấy cô ta lại vùng vẫy muốn đứng dậy, lập tức ngồi lên người cô ta, dồn hết sức lực đấm liên tiếp lên mặt cô ta!

“Ầm!”

Mộ Uyển Nhu bị sức mạnh phi thường của Vân Thi Thi đập đến nỗi đầu óc choáng váng, Vân Thi Thi cũng bắt chước cách cô ta làm lúc nãy, níu tóc cô ta, hung hăng đập mạnh xuống đất!

“Cô có tư cách gì mà oán hận tôi! Mộ Uyển Nhu, còn không phải tại cô, không phải tại cô sao!”

Đôi mắt Vân Thi Thi đỏ ngầu, chứa đầy tia máu, nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy ủy khuất, bao nhiêu khổ sở chất chứa suốt nhiều năm qua, cuối cùng cũng được giải phóng, lập tức bạo phát ra ngoài, giống như con mãnh thú hung dữ!

“Nếu không phải là vì cô! Tôi sẽ không phải lâm vào hoàn cảnh khốn cùng! Nếu không phải vì cô, tôi và Hữu Hữu căn bản cũng sẽ không phải nếm trải nhiều đau khổ và ủy khuất như vậy! Rõ ràng là cô, cô đoạt đi tất cả mọi thứ của tôi, lại còn không biết điều, hết lần này đến lần khác khinh người quá đáng, trách tôi sao? Cô đang trách tôi có phải không?”

“Bốp!”

Điên cuồng đánh đập, đầu Mộ Uyển Nhu liên tục va đập trên mặt đất, bể đầu chảy máu!

“Rõ ràng là tôi đã rất cố gắng để sinh tồn, chẳng lẽ tôi là người thứ ba xen vào chuyện của mấy người sao? Chẳng lẽ tôi nhúng tay vào chuyện của các người, hại cô ra nông nỗi này sao? Không, đây đều là tội lỗi của cô, cô không đáng sống!”

Vân Thi Thi cực kỳ tức giận, điên cuồng đánh trả cô ta.

Nhất thời Mộ Uyển Nhu không trở tay kịp với mấy cú đánh của Vân Thi Thi, để mặc cho Vân Thi Thi nắm đầu cô ta, liên tục đập xuống đất, đầu đau muốn bể ra, thậm chí cảm thấy như trời đất quay cuồng, đau đớn đến chết lặng, tựa như mất đi cảm giác đau!

Mặc dù cô ta có đánh trả, nhưng rất nhanh lại bị Vân Thi Thi đánh trở lại.

Hai người căm tức nhìn nhau, hai đôi mắt đỏ ngầu, tràn đầy thù hận.

___________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.