Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2937: Chương 2937: Giác Mạc Của Cố Tinh Trạch (1)




Ở mặt ngoài, cậu cười hi hi ha ha, kỳ thật trong lòng Hữu Hữu còn có thể không rõ ràng lắm sao.

Mộ Nhã Triết đối với vấn đề họ, thật sự không có bao nhiêu cố chấp.

Lúc trước, anh chính thức tuyên bố thân phận của Hữu Hữu, cũng không nói đổi họ cho Hữu Hữu.

Bởi vì Hữu Hữu nói, Vân Thiên Hữu là tên mẹ đặt cho, một chữ cũng không thể đổi.

Cậu họ Vân, cả đời đều họ Vân, tuyệt đối sẽ không đổi thành họ ‘Mộ’.

Mộ Nhã Triết biết tính cố chấp của cậu, tất nhiên sẽ không cưỡng cầu.

Nhưng mà Hữu Hữu nhất thời không ngờ rằng, đối với họ của em gái, cha cũng không cố chấp lắm.

“Vậy thì quyết định như vậy sao?”

Vân Thi Thi mỉm cười, trưng cầu ý kiến của anh, “Vân Nguyệt Dao? Em cũng thấy dễ nghe hơn.”

“Được rồi, quan trọng là em cảm thấy dễ nghe là được.”

Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần bất ngờ không phòng ngự bị bón một đống đồ ăn.

Ừm…

Cha mẹ à, ngược chó như vậy tốt sao?

Bọn họ còn là đứa bé, buông tha cho bọn họ có được không?

“Ăn bánh ngọt đi!”

Hữu Hữu không chút lưu tình ngắt hình ảnh hai người đang đắm đuối đưa tình, chia bánh ngọt.

Hoa Cẩm đã cắt bánh ngọt xong, còn chia xong rồi, Hữu Hữu đem miếng lớn nhất để trước mặt Vân Thi Thi, cười tít mắt nói, “Mẹ, mau ăn đi ạ!”

“Hả?”

Vân Thi Thi đưa tay tìm nĩa, Hữu Hữu lại săn sóc để cái nĩa vào tay cô, oán trách nói, “Mẹ, đôi mắt của mẹ không tiện, mẹ muốn cái gì, cứ nói với con, con lấy cho mẹ.”

“Không thể dựa vào con mãi được.”

Vân Thi Thi còn nói, “Chẳng lẽ, cả đời này mẹ nhìn không thấy, cũng cần con phải hầu hạ mẹ sao?”

“Là con trai hầu hạ mẹ, đó là chuyện hiển nhiên!” Hữu Hữu cường điệu nói, “Hơn nữa, ai bảo mẹ cả đời không nhìn thấy?”

Nhắc đến chuyện này, Hoa Cẩm nhíu mày, có chút lo lắng hỏi, “Đúng rồi, bác sĩ có nói hay không, khi nào thì quyết định phẫu thuật ạ?”

Ý cười trên mặt Vân Thi Thi hơi cứng đờ.

Mộ Nhã Triết nhìn anh ta một cái, mày nhíu lại, đột nhiên nói, “Bác sĩ nói, bây giờ làm phẫu thuật mà nói, dùng thuốc, có thể ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.”

“Vì sao?”

Hoa Cẩm không hiểu nhiều như vậy, anh ta chỉ biết là, nếu mắt bị mù, như vậy mau chóng tiến hành ghép giác mạc, có thể có cơ hội lấy lại được ánh sáng.

“Bởi vì lúc phẫu thuật, dùng thuốc sẽ có độc tính. Trong lúc phụ nữ mang thai, có một số thuốc, cần cố gắng tránh dùng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của thai nhi, nghiêm trọng mà nói, đẻ non và dị dạng đều có khả năng! Thi Thi bảo vệ đứa bé. Bất kể như thế nào, cho dù sau này cả đời cô ấy không nhìn thấy, cũng còn có anh.”

Vân Thi Thi cười, đan ngón tay với anh, tươi cười dịu dàng.

Hoa Cẩm nhíu mày, rất lo lắng.

Anh ta nắm chặt tay, do dự nói, “Người hiến giác mạc, có thể ngộ nhưng không thể cầu! Em nghe nói, bây giờ có người hiến, nên có thể lập tức tiến hành phẫu thuật.”

Mộ Nhã Triết ngớ ra một lát, nâng mắt, vẻ mặt kỳ lạ.

Anh đánh giá Hoa Cẩm, sau một lúc đắn đo, đột nhiên hỏi lại, “Sao cậu biết, bây giờ có người hiến giác mạc?”

“Em…”

Hoa Cẩm muốn nói lại thôi, nhìn thoáng qua Vân Thi Thi, cuối cùng không nói cái gì, chỉ nhàn nhạt nói, “Em cũng chỉ nghe nói thôi.”

Mộ Nhã Triết nhếch môi, lại nói, “Không sao, vẫn còn có cơ hội, cậu không cần nghĩ nhiều.”

Hoa Cẩm cũng không yên lòng gật gật đầu.

“Ừm…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.