Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1977: Chương 1977: Hóa Ra Là Tự Mình Đa Tình




Chẳng lẽ là vì tín hiệu trong khách sạn không tốt sao?

Nhưng quá kỳ lạ rồi.

Điện thoại của Tần Chu tín hiệu vẫn luôn cực kỳ tốt, có đôi khi di động của cô không có tín hiệu, anh ta đều có tín hiệu.

Vân Thi Thi cứ gọi như vậy hơn mười cuộc, vẫn là nhắc nhở không liên lạc được.

Cô nhíu mày, đứng dậy, thay quần áo, ban đêm thời tiết rất lạnh, cô cố ý mặc một cái áo khoác, cầm thẻ phòng mở cửa đi ra ngoài.

Cô hình như còn nhớ Tần Chu ở phòng nào?

1502?

Cô ở tầng 14, hình như Tần Chu ở tầng 15, anh ta có nhắc số phòng với cô, nói có chuyện gì thì trực tiếp đi gõ cửa.

Nhưng mà lúc ấy căn bản không có chú ý nghe, bởi vậy không có nhớ kỹ số phòng của Tần Chu.

Trong lúc này, cô có chút ảo não, chỉ có thể dựa vào trí nhớ mơ hồ để tìm.

Thang máy đến tầng 15, cô mượn ấn tượng mơ hồ, đi tới cửa phòng 1502, nhẹ nhàng ấn chuông cửa.

“Leng keng - -”

Vài âm thanh liên tiếp, đều không có người đáp lại.

Vân Thi Thi nghi hoặc nhíu mày, chẳng lẽ không phải phòng 1502?

Lúc cô đang định rời đi, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng mở khóa cửa.

Vân Thi Thi có chút vui mừng xoay người, lại thấy sau khi cửa mở ra, vẻ mặt Hoa Cẩm mệt mỏi đứng ở cửa, ngữ khí không tốt hỏi: “Người nào… A…”

Nói còn chưa xong, Hoa Cẩm nhìn Vân Thi Thi đứng ở cửa, ánh mắt hiện lên bất ngờ, lạnh lùng trong mắt rút đi lập tức nổi lên ý cười.

“Thi Thi? Cô tìm tôi sao?”

Hoa Cẩm mặc áo tắm, tóc có chút ướt sũng, hỗn độn buông xuống lông mày, đôi mắt hoa đào mê người vì bất ngờ và vui mừng trong mắt mà hơi lộ ra.

Ánh mắt Vân Thi Thi không khỏi rơi vào người anh ta.

Hoa Cẩm mặc áo tắm làm nổi bật lên dáng người cao gầy, chỉ là hơi lộ ra, lộ ra làn da rõ ràng, cực kỳ gợi cảm.

Lúc bình thường hầu như là thấy anh ta mặc cổ trang, bởi vậy thoạt nhìn anh ta giống như mỹ nam nhu nhược thời cổ, cảm giác eo cũng rất nhỏ.

Nhưng mà không nghĩ tới, anh ta là người đàn ông mặc quần áo thì nhìn gầy, nhưng cởi ra thì có thịt.

Hoa Cẩm ý thức được ánh mắt cô rơi vào chỗ nào, cũng cúi đầu nhìn theo tầm mắt cô, nhìn thoáng qua trước ngực mình, cười nhẹ, có chút thẹn thùng sửa vạt áo của mình, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Đẹp sao?”

“…”

Trên mặt Vân Thi Thi đỏ lên, quay đầu sang chỗ khác, hắng giọng một cái, “Cái gì tôi cũng không thấy được.”

“Ừm, tôi biết.”

Ý cười trong mắt Hoa Cẩm dần dần sâu hơn, nhưng không vạch trần cô vì mình mà giải vây.

Vân Thi Thi cũng nhận thấy được ý tốt của anh ta, nhất thời cực kỳ xấu hổ, xoay mạnh người muốn rời đi.

Ý cười của Hoa Cẩm đột nhiên thu lại, có chút khẩn trương nói: “Cô đi đâu vậy?”

“Trở về phòng.”

“Không phải cô tìm tôi sao?”

Hoa Cẩm gọi cô lại, “Có chuyện gì sao?”

Vân Thi Thi xoay người, lập tức giải thích: “Không có… Tôi tìm lầm phòng. Tôi cho rằng Tần Chu ở gian phòng này.”

Sắc mặt Hoa Cẩm ngẩn ra, trong mắt là cô đơn, rất nhanh hiểu rõ, sở dĩ cô gõ cửa, chỉ vì đây là phòng của Tần Chu, bởi vậy nhớ nhầm phòng.

Anh ta thất vọng, anh ta còn tưởng rằng cô tới tìm mình, kết quả không nghĩ tới, chỉ là tự mình đa tình.

“Nói như vậy, cô là tìm Tần Chu, không phải tìm tôi?”

“Ừm.”

Vân Thi Thi nhất thời dở khóc dở cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.