Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1067: Chương 1067: Hỏi Tội




Chưa kể đến vết thương trên người còn chưa khỏi, chỉ nói đến chuyện ông ta đã sớm chuẩn bị toàn bộ, liên hệ với luật sư và tòa án, âm thầm sắp xếp tốt mọi thứ, ngay cả thư ủy thác cũng đã chuẩn bị hai bản, chỉ chờ mấy ngày nữa sẽ trừng trị người phụ nữ không biết điều kia.

Thế mà thư ký lại gọi điện thoại cho ông ta, bảo rằng đã có người nộp một số tiền lớn để bảo lãnh cô ra rồi!

Lần này, Lý Lương Đống thật sự tức giận đến nổi cáu rồi! Ở cái thành phố này, ngay dưới mắt ông ta mà lại có người công khai đưa người trong tay ông ta đi sao?

Ông ta suýt nữa đã nổi trận lôi đình, cũng không thèm suy nghĩ sâu xa gì, mở miệng liền mắng: “Mẹ nó! Các người làm hỏng chuyện của ông đây! Ông đây muốn Vân Thi Thi kia đẹp mặt, các người lại làm mọi chuyện trở thành như vậy, một đám người mà không làm xong chuyện ông đây sai bảo sao?”

Cũng không biết là ai đã đưa người phụ nữa kia ra ngoài? Mấu chốt là ông ta không tra ra được bất kỳ tin tức gì về người kia, chỉ biết là “nhân vật lớn” nhưng cũng không nói rõ là ai, thật đúng là chẳng coi ông ta ra gì rồi!

Ở thành phố này, nói gì đi nữa thì địa vị của ông ta cũng cao, thế lực sau lưng cũng mạnh, bất kể là ai, dám đưa người của ông ta ra ngoài mà không nói với ông ta tiếng nào thì chính là coi thường ông ta!

Ông ta không nổi trận lôi đình mới lạ!

Thư ký bị ông ta phẫn nộ hét một tiếng thì giật mình, suýt chút nữa đã bị dọa cho bật khóc, run run đáp lại: “Ông... ông chủ... Đây cũng không phải là chuyện mà chúng tôi có thể xen vào được. Có người bảo lãnh cho cô gái kia, chúng tôi cũng không có cách nào. Nghe cục trưởng nói, người bảo lãnh có địa vị vô cùng cao, ông ta không dám đắc tội, cho nên chưa nói với ngài tiếng nào mà đã thả người! Ông ấy chỉ nhờ tôi chuyển lời cho ngài, bảo ngài cũng đừng để bụng chuyện cô gái kia, lấy thế lực của người đã bảo lãnh cho cô gái kia mà nói thì ngài cũng tuyệt đối không nên đắc tội...”

Lý Lương Đống trừng mắt, quát to: “Cái gì? Kêu tôi đừng có đắc tội sao? Tôi còn dám nói ở cái thành phố này không có ai dám đắc tội với Lý Lương Đống này đấy!”

Thư ký rụt rụt bả vai, khuyên can: “Tôi... Tôi cũng không rõ chuyện này lắm, tôi đã sắp xếp tốt mọi thứ... Bên tòa án, bên luật sư... Tôi cũng chỉ vừa mới nhận được tin này, lập tức gọi điện ngay cho ngài đây! Nghe nói... nghe nói người kia rất có máu mặt... cho nên mới...”

Lý Lương Đống thở hổn hển cúp điện thoại, cũng không nghĩ ngợi nhiều, tự mình gọi điện cho cục trưởng.

Điện thoại vừa được nhận, ông ta liền gầm lên: “Cục trưởng Tiền, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Người tôi muốn đâu?”

Cục trưởng Tiền vừa mới họp xong, chính mình cũng đang phiền não, vừa nghe thấy giọng của Lý Lương Đống thì cũng bực mình muốn xổ hết luôn một thể! Lão già Lý Lương Đống này suýt nữa thì hại luôn cả ông ta rồi, vậy mà bây giờ còn không biết xấu hổ, gọi điện thoại gọi điện ông ta sao?

Mẹ kiếp, đúng là đồ phá hoại!

Nói về quan hệ giữa bọn họ thì cũng chỉ là thông qua một đống mối quan hệ trung gian khác, lúc trước bọn họ cũng chẳng mấy khi gặp nhau, chỉ là nể mặt nên mới đồng ý giúp Lý Lương Đống lần này, tính ra bọn họ cũng chẳng thân quen gì nhau.

Nói đến Lý Lương Đống, trong đầu cục trưởng Tiền vẫn còn cơn giận chưa nuốt xuống được đây!

Thế mà lại còn muốn hỏi tội ông ta nữa sao, không phải chính vì lão già Lý Lương Đống kia mà ông ta gặp phải phiền toái, chọc phải người không nên chọc sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.