Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1692: Chương 1692: Hồng Môn Yến




Cô cười, đôi mắt cong cong, trong mắt giống như có ngàn ngôi sao nhỏ đếm không hết, vô cùng mê người.

Ôm cô, trùm chăn lên thân thể hai người, ngay sau đó, đèn được tắt.

Anh dịu dàng đè lên thân thể của cô, sau đó liền mặc cho thể xác tinh thần trầm luân trong đó!

Không thể không nói, động tác Mộ Nhã Triết, lại cực kỳ quả quyết.

Vào buổi tối hôm đó, anh vừa hứa hẹn với Vân Thi Thi, muốn công bố thân phận của Hữu Hữu với người nhà, ngay hôm sau, anh liền đón Hữu Hữu từ trường học, trực tiếp lái xe về nhà họ Mộ.

Trên đường đi, Hữu Hữu đổi một thân tây trang, áo sơ mi trắng như tuyết, quần yếm tây trang màu đen, áo khoác âu phục ưu nhã, nghiêm chỉnh như một thân sĩ quý tộc.

Cậu ngồi trên xe, trong lòng bình tĩnh, biết được Mộ Nhã Triết quyết định công bố thân phận của cậu với người nhà, cậu không chút do dự đồng ý.

Đơn giản là, cậu không coi trọng cái khác, nhưng có thể đường đường chính chính đứng bên người cha, đã vừa lòng thỏa ý.

Nhưng khi xe chậm rãi lái vào cửa chính nhà họ Mộ, tim của cậu bỗng nhiên đập loạn.

Hữu Hữu ngồi trên gối Mộ Nhã Triết, không khỏi có chút khẩn trương.

Những người trong nhà họ Mộ... Sẽ tán thành cậu chứ?!

Sợ là không thể!

Tất cả mọi người biết, thân phận cậu là gì!

Nếu cha công bố thân phận của cậu với những người kia, chẳng phải sẽ khiến sóng to gió lớn!

Những lão hồ ly của nhà họ Mộ, tâm tư giấu rất sâu, lợi ích nội bộ rắc rối khó gỡ, liên lụy rất nhiều, bọn họ chú ý không phải cậu là ai, mà chính là người phụ nữ sau lưng cậu là ai!

Chỉ sợ chuyện lần này sẽ khiến gió bão nổi lên.

Nói là Hồng Môn Yến, cũng không đủ để diễn tả.

Xe đỗ ở cửa ra vào, Mộ Nhã Triết ôm lấy cậu xuống xe, bỗng nhiên phát giác được, ánh mắt của cậu có một chút đăm đăm, tay nhỏ lại lạnh băng, còn thấm chút mồ hôi lạnh.

“Sao vậy? Khẩn trương?”

Anh không khỏi trêu chọc.

“Khẩn trương?”

Hữu Hữu bị kiểu nói này của anh làm bật cười một tiếng, trong mắt thâm thúy.

“Cha, cha đang nói giỡn.”

Sao cậu lại khẩn trương!

“Ha ha! Con trai cha, cũng không phải nhân vật dễ sợ!”

Mộ Nhã Triết cười một tiếng, liền ôm cậu, đi vào phòng khách nhà họ Mộ.

Giờ phút này, tất cả nhân vật ở nhà họ Mộ, tính cả tiền bối chi trên, đều trình diện.

Mộ Thịnh cũng tới.

Chỉ là, gần đây ông đang tĩnh dưỡng thân thể trong sơn trang, hôm qua, biết được Mộ Nhã Triết có chuyện quan trọng muốn tuyên bố trước mặt mọi người, thậm chí huy động nhân lực triệu tập tất cả nhân vật chủ yếu nhà họ Mộ, ông cũng muốn trình diện nhìn xem, đến cùng là muốn tuyên bố chuyện quan trọng gì.

Tất cả người nhà họ Mộ đã sớm lo lắng trình diện chờ đợi, tập hợp một chỗ, nghị luận ầm ĩ, cũng không biết Mộ Nhã Triết bỗng nhiên triệu tập tất cả mọi người, rốt cuộc có mục đích gì.

Nhưng mà, vừa nhìn thấy Mộ Nhã Triết ôm một bánh bao nhỏ tiến vào phòng khách chính, tất cả mọi người đều giật mình.

“Tiểu Dịch Thần?!”

Mộ Thục Mẫn là người mở miệng đầu tiên, bà cẩn thận đánh giá một hồi, lại cảm giác, đứa bé này giống như... Có chút vấn đề!

Mộ Lâm Phong ở một bên bỗng nhiên nhíu mày, trầm giọng nói: “Đứa nhỏ này không phải Mộ Dịch Thần!”

“Cái gì?!”

Mộ Thục Mẫn lại kinh ngạc một chút, sau đó, ánh mắt bà ta dò xét Hữu Hữu một lần nữa, dò xét trên dưới, ánh mắt nghi ngờ, giống như muốn xuyên thủng cậu!

Mọi người cũng không xa lạ gì với Tiểu Dịch Thần, tất cả nhân vật nhà họ Mộ, mặc dù có thể là dòng bên nhưng cũng là trưởng bối hết sức quan trọng, đều gặp Mộ Dịch Thần, nhưng mà thấy Mộ Nhã Triết ôm một dứa bé vóc người gầy gò đi vào phòng khách, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.