.
Trải qua một phen cứu chữa, mới bảo vệ được đứa con. Chỉ là, cơ thể đứa nhỏ quá yếu ớt nên không ngừng sinh bệnh. Từ bé đã không có cha, nên Vân Thi Thi càng yêu thương Hữu Hữu, cô muốn con của cô cảm nhận được tình yêu của mẹ. Để cho con cô biết, dù không có cha thì nó vẫn nhận được sự yêu thương từ cô, rất nhiều rất nhiều!
Vì thế, cô đặt tên cho cho con trai là “Vân Thiên Hữu“. Cảm ơn trời cao đã phù hộ nó đồng thời cũng hy vọng nó mạnh khỏe lớn lên.
Về phía người đàn ông kia, cha đã giúp cô giấu diếm chuyện Hữu Hữu. Lúc ấy, cha và viện trưởng bệnh viện có mối quan hệ rất tốt, nên ông ta đã chấp nhận giúp cô nói dối. Vì thế, người đàn ông kia hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Hữu Hữu, nên nó mới có thể ở bên cạnh cô, không bị anh ta cướp mất. Nếu anh ta biết Hữu Hữu còn sống, cô không dám nghĩ đến một ngày mà Hữu Hữu không còn ở bên cạnh cô nữa!
Sau đó cô tiếp tục học đại học, cuối cùng, công ty của cha không chống đỡ nổi nữa. Không lâu sau, cha đưa trình đơn lên tòa án làm thủ tục phá sản, mà anh ta cũng thực hiện lời hứa trả số tiền lớn cho cô. Thậm chí, so với số tiền trên hợp đồng còn nhiều hơn.
Nhờ đó, gánh nặng trên vai cô giảm đi. Dùng số tiền đấy trả nợ cho cha.
Sau khi công ty phá sản, Vân Nghiệp Trình liền bắt đầu lại từ đầu nhưng dù sao ông ta cũng đã già, trải qua hơn nửa đời người rồi. Bên người ông có quá nhiều vướng bận, mất đi sự hăng hái năm đó, không còn dám liều lĩnh, ông sợ sẽ gặp thất bại.
Mẹ nuôi Lý Cầm không còn hưởng vinh hoa phú quý, bà ta càng hận tại sao bản thân lại gả cho Vân Nghiệp Trình, lão già vô dụng đấy. Bà đáng lẽ phải là bà chủ của một công ty, nhưng do cuộc sống đành phải ra ngoài mỗi ngày làm vài việc vặt.
Khiến cho tính tình bà càng xảo quyệt, công việc không bao giờ làm được lâu bền. Bên ngoài bà ta bị người ta mắng, trở về nhà liền đem toàn bộ tức giận đổ xuống mẹ con cô.
Vân Na có tính cách giống Lý Cầm, không thể tốt nghiệp đại học, chỉ có thể học thêm năm nữa. Nhưng tính cách cô ta thường xuyên gây chuyện, không ít đám thanh niên lêu lỏng tìm tới cửa.
Tốt nghiệp xong càng không tìm việc làm đàng hoàng. Nói là không thích hợp công việc này việc kia, nên đến nay cô ta vẫn nằm chờ ăn ở nhà. Cả ngày cùng đám thanh niên chơi bời, dây dưa không rõ. Còn không an phận, thường xuyên đến những quán bar đêm, gây không ít chuyện.
Lúc Hữu Hữu sinh ra còn trong tuổi bú sữa, cô phải đi học nên khoảng thời gian đó rất vất vả. Thậm chí, cô còn không ở cữ tốt vì phải nhảy lớp và được chọn vào lớp học ưu tú, chương trình học của đại học rất nặng nề, dù có thời gian rãnh thì cô lại phải đi học thêm. Ngày thường vội vàng làm thêm kiếm tiền, hơn nữa còn chăm sóc cho Hữu Hữu, khiến sức khỏe cô suy sụp.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô tìm được một công việc khá tốt, điều kiện trong nhà mới tốt hơn chút. Nhưng hiện tại, mẹ và chị gái đều nghỉ làm mà ở nhà, cô lo lắng khi mình đi làm thì Hữu Hữu ở nhà sẽ bị ức hiếp bởi hai người đó. Giống như kiểu xa lánh khi còn ở nhà họ Vân.
Khi cô ôm Hữu Hữu về nhà, Vân Na lạnh nhạt châm biếm một câu: “ Đứa con hoang”, đó là câu làm cô khó mà quên được. Nên sau khi có công việc, cô liền mang theo con trai rời khỏi nhà họ Vân, ở bên ngoài thuê phòng cho hai mẹ con.
Mỗi ngày trước khi đi làm, cô gửi Hữu Hữu ở nhà trẻ. Hết giờ học, con trai liền đứng ở trước cửa trường đợi cô.
Cũng may Hữu Hữu hiểu chuyện, dù còn nhỏ tuổi nhưng rất hay vì cô suy nghĩ. Rất ít khi tùy hứng, bây giờ khi con trai học xong thì nó tự về nhà, không cần cô đón đưa nữa.