Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1887: Chương 1887: Kết Quả Xác Nhận Thi Thể (2)




Nói xong, lão cục trưởng liền dẫn ông và Vân Thi Thi đi vào phòng làm việc.

Mộ Nhã Triết đi theo ngay phía sau.

Vào bên trong, Vân Nghiệp Trình mới phát hiện ra những người cảnh sát mà ông cho rằng đang bận đến sứt đầu mẻ trán hóa ra lại đang nhàn nhã vừa uống trà vừa ngồi nói chuyện phiếm.

Nhìn thấy lão cục trưởng vào cửa, bọn họ đều đứng lên, khôi phục vẻ nghiêm túc.

“Chào cục trưởng!”

Mộ Nhã Triết nhìn thoáng qua căn phòng ồn ào, nhíu mày: “Xem ra quý cục thật sự rất bận!”

Bận uống trà nói chuyện phiếm!

Trên mặt lão cục trưởng vô cùng xấu hổ, ông ta khụ một tiếng, nghiêm túc nói: “Tôi vừa rời khỏi cục cảnh sát một lúc, thái độ làm việc của mấy người đã như vậy sao? Cả đám đều rảnh rỗi hết phải không?”

Mọi người đều sợ hãi, áy náy cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Ngay trước mặt Mộ Nhã Triết, lão cục trưởng ra vẻ dạy bảo cấp dưới của mình một thôi một hồi.

Mà những người này đương nhiên đều là kiểu biết nhìn mặt đoán ý, thấy thái độ lão cục trưởng như vậy thì cũng biết đại khái rằng người này không phải là người do cấp trên phái đến điều tra thì cũng là khách quý, vì vậy đều tích cực phối hợp cùng diễn kịch với lão cục trưởng.

“Vị này là được cục chúng ta gọi đến để xác nhận thi thể, người nào phụ trách vụ án này, tiến lên trước một bước!”

Một viên cảnh sát trẻ tuổi tiến lên.

“Xin hỏi, ngài là ngài Vân sao?”

Vân Nghiệp Trình nhìn thoáng qua anh ta, đáy lòng nổi giận. Ông ngồi đợi ngoài kia một hồi lâu, thế mà người phụ trách vụ án lại ngồi nói chuyện phiếm trong này, ông có thể không tức giận sao?

“Đúng vậy!”

“A... Thật xin lỗi, vừa rồi tôi hơi bận, chỉ vừa mới ngồi xuống uống ngụm trà thôi. Như vậy đi, ngài đi theo tôi, tôi đưa ngài tới xác nhận quần áo và vật tùy thân của người bị hại.”

Nói xong, Vân Nghiệp Trình và Vân Thi Thi liền đi theo anh ta vào phòng xác.

Mộ Nhã Triết cũng định đi theo.

Lão cục trưởng lập tức ngăn anh lại.

“Tổng giám đốc Mộ, ngài ngồi đây một lát đi, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ báo ngay cho ngài.”

Vân Thi Thi cũng nói: “Anh ngồi đây đợi em một lát đi!”

“Được rồi, anh chờ em.”

Mộ Nhã Triết gật gật đầu.

“Nếu anh đói thì cứ đi ăn cơm tối trước, nhớ gọi điện cho hai thằng nhóc, bảo với bọn nó là có lẽ em không có thời gian ăn tối cùng bọn nó!”

“Được, em đừng lo lắng.”

Vân Thi Thi gật đầu, đi theo vào bên trong.

Thi thể đặt trong phòng khám nghiệm tử thi, bởi vì nghi ngờ rằng đây là vụ án cố ý giết người nên tạm thời không thể đưa thi thể đi chôn cất.

Vào phòng khám nghiệm tử thi, sau khi đeo khẩu trang và găng tay vô khuẩn, nhân viên cảnh sát liền dẫn hai người vào phòng xác nhận di vật.

Mở cái thùng ra, bên trong có một cái túi chứa vật phẩm tùy thân tìm được ở hiện trường nơi phát hiện thi thể, một cái túi lớn khác chứa quần áo của người bị hại.

Mặc dù đã trải qua thời gian dài bị nước biển ăn mòn, quần áo đã phai màu, lại bị cá và sinh vật dưới biển cắn rỉa đến mức tàn nát, thế nhưng Vân Nghiệp Trình chỉ liếc mắt nhìn qua cũng nhận ra đây chính là bộ quần áo mà ông đã mua cho Lý Cầm vào dịp sinh nhật bà ta.

Ngày đó ở trong bệnh viện, bà ta vẫn còn mặc bộ đồ này trên người.

Ngay sau đó, cả hai mẹ con họ đều mất tăm mất tích.

Vừa nhìn thấy bộ quần áo kia, trong đầu ông như thể nổ tung một cái, cả người chấn động!

“Là bà ấy...”

Vân Nghiệp Trình hoảng sợ há hốc mồm, trên mặt trắng bệch.

Vân Thi Thi ngớ người, cô cũng nhận ra được Lý Cầm đã từng mặc bộ quần áo như thế này, áo khoác màu đỏ, quần áo đều là đồ cao cấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.