Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 314: Chương 314: Không thèm để ý




Một câu nói mà làm cho Mộ Uyển Nhu phải giật mình.

Một Nhã Triết trầm ngâm không nói, ông cụ nhà họ Mộ thấy thế cả giận, mắng: “Chuyện này, tốt nhất nên sớm cho ông một lời giải thích!”

“Ông cho gọi cháu về, chỉ bởi vì chuyện này thôi sao?” Mộ Nhã Triết cau mày.

Đón Hữu Hữu về nhà họ Mộ, không phải là anh chưa từng nghĩ tới điều này. Có thể, nhưng không phải bây giờ.

Trong tay anh đã có bằng chứng xác thực, nhưng hiện tại chưa phải là lúc thích hợp.

“Đương nhiên không phải!” Mộ Thịnh bình tĩnh hơn, nghiêm giọng nói: “Hôn sự của ngươi với Uyển Nhu nên sớm sắp xếp.”

Mộ Uyển Nhu nghe vậy, nội tâm nhảy nhót, cảm thấy vô cùng vui vẻ, giả vờ thẹn thùng nói: “Ông nội, sao lại đột ngột như vậy ạ...”

“Hôn sự?” Mộ Nhã Triết sắc bén chớp mắt một cái.

“Sao? Cháu không muốn thu xếp sớm, vậy còn muốn kéo dài tới khi nào? Nó là vị hôn thê của cháu, còn là thanh mai trúc mã, bây giờ hai đứa cũng vừa đúng tuổi kết hôn, việc hôn nhân tất nhiên không thể chậm trễ! Cho dù, trễ một khắc, ta đều không an lòng.” Ông cụ Mộ, gõ gậy xuống đất, tức giận quát.

Mộ Uyển Nhu thấy vẻ mặt lãnh đạm của Mộ Nhã Triết, tim hẫng một nhịp, làm bộ níu bả vai ông Mộ, nói: “Ông nội, chúng con vẫn chưa sẵn sàng...”

“Làm đám cưới, có cái gì mà không sẵn sàng? Bọn con đã sớm đính hôn với nhau, vậy mà mãi vẫn chưa tổ chức đám cưới, bên ngoài sẽ khó tránh khỏi lời dị nghị to nhỏ! Huống hồ, Uyển Nhu, ông nội cũng không phải trách cứ gì con, mặc dù Mộ Nhã Triết không để ý, nhưng con nên chú tâm nhiều hơn, chẳng nhẽ con đành lòng trơ mắt nhìn Mộ Nhã Triết bị người phụ nữ khác cướp mất sao?”

Nói xong, ông cụ nhà họ Mộ liếc mắt chăm chú quan sát Mộ Nhã Triết, thanh âm nháy mắt trầm xuống: “Uyển Nhu ở bên cháu nhiều năm như vậy, ta tuyệt đối không cho phép cháu cô phụ nó! Nên nhanh chóng sắp xếp hôn sự đi, hiểu chưa?”

Mộ Nhã Triết lặng yên một hồi không nói gì, khóe miệng đột nhiên kéo lên một độ cong, mỉm cười thâm thúy: “Hiểu, thưa ông.”

“Vậy là tốt rồi!” Câu trả lời của anh giống như một liều thuốc an thần, làm tâm lý của ông nội dịu xuống.

Mộ Uyển Nhu thì vô cùng mừng rỡ, cô ta còn tưởng rằng nhất định Mộ Nhã Triết sẽ khăng khăng từ chối, không ngờ, anh lại mở lời đáp ứng!

“Uyển Nhu, hai con nhất định phải hòa thuận!” Tâm tình của ông Mộ rất vui mừng, ánh mắt nhu hòa,tay vỗ nhè nhẹ mu bàn tay của cô ta.

Mộ Uyển Nhu rụt rè nói: “Cảm ơn ông nội!”

“Ông nội, cháu hơi mệt, cháu về phòng trước.”

Mộ Nhã Triết nét mặt lãnh đạm, đi lên lầu.

Ông cụ nhà họ Mộ thâm ý nhìn Mộ Uyển Nhu, cô ta như thầm hiểu ý, dẫn theo làn váy đi vào phòng ngủ của Mộ Nhã Triết.

Vào phòng, Mộ Nhã Triết ung dung cởi bỏ áo vest, Mộ Uyển Nhu thấy vậy, ôn nhu nói: “Để em giúp anh...”

Dứt lời, lập tức tiến lên giúp anh cởi đồ, anh liếc mắt, sắc mặc xa cách, vội né động tác của cô ta ra.

Mộ Uyển Nhu nhất thời bị đứng hình.

Sự lạnh nhạt của anh khiến cô ta cảm thấy bối rối.

“Triết...”

Trong lòng cô ta lo lắng, cố lấy dũng khí nói: “Gần đây anh đối xử với em rất lạnh nhạt, tại sao lại như vậy?”

“Thế hả?”

Mộ Nhã Triết không nhìn cô ta, ánh mắt hờ hững nhìn ra ngoài của sổ, thuận tay kéo cổ áo, cở bỏ áo sơ mi, giọng thờ ơ.

“Không phải từ trước tới nay vẫn vậy sao?”

Thái độ nhàn nhạt lãnh đạm của anh khiến cô ta khó chịu vô cùng. Nhưng hiện tại cô ta không có lựa chọn nào khác, cũng không thể lùi bước.

Cô ta đã tới bước đường cùng rồi.

Mộ Thịnh từng nói, nếu người đàn ông mà không chủ động, thì người phụ nữ nên biết thích ứng mà hạ mình một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.