“Cạch…”
Nghe được tiếng đóng cửa, Vân Thi Thi ôm lấy bả vai mình, nhìn những dấu đỏ đáng sợ trên cổ tay, hốc mắt cay cay, nhưng lại không dám phát ra tiếng khóc nào, dù chỉ một tiếng nấc.
Không lâu sau, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe chạy đi.
Chiếc xe sang trọng vừa rời đi, tiếng xe mỗi lúc một xa, đến khi không còn nghe được gì, cuối cùng cô nhắm chặt hai mắt mình lại, oà khóc ra tiếng.
Một căn biệt thự sang trọng nằm gần biển, cô sống trong đó, mỗi ngày chỉ ngơ ngác ngồi nhìn, hoàn toàn không biết chút gì về người đàn ông đêm đó.
Cô cũng từng đoán lý do tại sao người kia lại chọn cô? Về sau ngẫm lại, có lẽ do cô có một thân phận bình thường, nên đối với mấy đứa nhỏ, cô sẽ không có sức uy hiếp về quyền nhận nuôi chúng.
Cô không biết đến tột cùng thì chuyện cô quyết định lần này là đúng hay sai, cũng không biết cô phải gạt cha cô bao lâu. Nhưng cô đã đến bước đường cùng, cô không còn sự lựa chọn nào khác nữa, cô cũng không cảm thấy hối hận, dù về sau có bị đuổi ra đường không chốn nương thân, cô cũng không cảm thấy hối hận về chuyện này.
Đối với một người nuôi sống bản thân còn không nổi như cô, thì cái thứ gọi là tôn nghiêm thật quá xa xỉ, hiện tại cô chỉ có một lựa chọn duy nhất này mà thôi.
Huống hồ, cô được cha nhận làm con nuôi, mấy năm qua cũng đều do ông chăm sóc cô, đối xử với cô rất tốt, xem cô như con ruột của ông vậy. Tuy mẹ nuôi và chị không chấp nhận cô nhưng cuộc sống tính ra cũng đầy đủ, trong lòng cô cũng đã thầm mang ơn cha. Hiện tại cha đang gặp khó khăn, trong nhà vô cùng nguy nan, dù là thế nào, phần ân tình này cô phải trả lại cho gia đình họ.
Những chuyện khác, tạm thời cô cũng không nghĩ nhiều.
Mộ Nhã Triết không biết, chuyện đêm nay đã quyết định số phận cả đời của cô, để lại trong cô một vết thương không thể phai mờ. Anh càng không biết, sau này, chính người phụ này lại là người luôn ở bên cạnh anh.
…
Bình minh, ánh nắng ban mai chiếu vào phòng.
Vân Thi Thi từ từ mở mắt, chậm rãi ngồi dậy, quấn chiếc chăn trắng quanh người, đi đến bên cửa sổ, kéo bức màn ra, nhìn cảnh vật bên ngoài.
Nhưng dù ánh nắng có ấm, có sáng cũng không thể chiếu đến lòng cô.
Cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Cửa từ từ mở ra.
Vân Thi Thi giật mình, quay đầu lại, cô nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng khuôn mặt lại toát lên vẻ giận dữ vô cùng, từ từ tiến về phía cô, đi phía sau chính là thư kí đã kí hợp đồng với cô, nhưng thư kí đó chỉ cúi đầu đi bên cạnh không nói gì.
Người phụ nữ đó đi đến trước mặt Vân Thi Thi, dừng lại, nhìn cô từ đầu tới chân đánh giá, sau đó nhìn cô đầy chán ghét, ánh mắt cô ta dừng trên mấy dấu hôn trên người cô, lạnh lùng nở nụ cười khinh miệt.
Vân Thi Thi nhanh chóng lấy chăn quấn chặt cơ thể mình hơn, nhưng lại không che hết dấu hôn trên cổ cô.
Sắc mặt người phụ nữ kia biến đổi không ngừng, từ đau đớn sang hờn dỗi, rồi chuyển thành giận dữ, hung tợn nói: “Cô chính là… người phụ nữ trong hợp đồng đó?”
Vân Thi Thi nuốt nước miếng: “… Đúng vậy, là…”
“Chát…”
Đáp lại câu hỏi của cô chính là một cái bạt tai đầy tàn nhẫn!
“Đúng là tiện nhân không biết xấu hổ! Cô… Cô nói đi, cô dựa vào đâu… mà dám… dám…” Người phụ nữ kia vừa hổn hển nói, vừa lấy tay nắm lấy tóc cô, vẻ mặt tái nhợt hét to: “Cô đừng tưởng là sinh cho anh ấy một đứa con thì có thể lên mặt với tôi! Tôi cảnh cáo cô, anh ấy là chồng chưa cưới của tôi, cô chỉ là một kẻ đẻ mướn không hơn không kém! Đừng có ôm vọng tưởng quá xa vời, rõ chưa, rõ chưa hả?!”
Vân Thi Thi ngạc nhiên, mờ mịt hỏi: “Tôi chỉ kí hợp đồng, tôi chỉ làm theo những điều khoản có trên đó, tôi biết thân phận của tôi ở mức nào, vậy nên…”
“Hiểu là tốt!” Ngực của người phụ nữ kia phập phồng do tức giận, cô ta hơi thở dốc. Bản thân cô ta tự hiểu, chính mình không có khả năng sinh con nên Mộ Nhã Triết mới phải thuê người thay cô sinh người thừa kế tương lai. Nhưng cứ nghĩ đến việc người đàn ông mình yêu đêm hôm lại đi ra ngoài làm chuyện đó với người khác, khiến trong lòng cô ta nổi lên ghen tị điên cuồng!