Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1365: Chương 1365: Kiếm Tuốt Khỏi Vỏ (1)




Hữu Hữu lạnh lùng ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo quét qua, cùng với đó, đôi môi hồng nhỏ bé phác lên một nụ cười lạnh nhạt.

“Ông chú hai, lần đầu gặp mặt, xin chỉ bảo thêm!”

Cậu vừa mở miệng, Mộ Lâm Phong liền kịp phản ứng nhận ra thân phận của cậu.

Đại khái, là Vân Thi Thi mang thai con của Mộ Nhã Triết, sinh ra một đứa con trai khác chăng!

Chỉ nhìn ngoại hình bên ngoài, thì mười phần đều giống Tiểu Dịch Thần, nhưng điểm khác nhau là cái dáng vẻ, mỗi cái giơ tay nhấc chân, lại có mấy phần bóng dáng của Mộ Nhã Triết!

Trên người, không có cái khí chất của trẻ con cùng lứa, cao quý, lãnh diễm, như người đứng trên đỉnh núi cao, ưu nhã lạnh lùng, đôi mắt đen trắng rõ ràng, lông mi dày, ngoại hình tuấn mỹ, nhưng vì vẻ mặt lạnh lùng này, mà có thêm mấy phần uy hiếp!

Mộ Lâm Phong bỗng dưng cười lạnh một tiếng: “Hừ! Thì ra là thằng con hoang bên ngoài của Nhã Triết! Tại sao mày lại ở đây?”

Hữu Hữu nghe vậy, không giận mà ngược lại còn cười, lạnh lùng hừ mấy tiếng, cũng không thèm để ý ngôn từ miệt thị của ông ta, cũng không định đi xuống, tiếp tục ưu nhã ngồi trên xe, thong dong nhìn ông ta.

Mộ Lâm Phong bị dáng vẻ ngạo mạn này của cậu làm cho nổi giận.

Đồng thời trong lòng ông ta ngoài tức giận, còn cảm thấy giật mình!

Ông ta không nghĩ tới, một đứa trẻ con, lại có thể có được khí chất phi phàm như vậy!

Lúc này, ông ta mới kịp nhận ra vừa rồi đứa bé này gọi ông là gì, Mộ Lâm Phong lạnh lùng quát: “Đồ con hoang! Tao cho mày thu lại cách xưng hô vừa rồi!”

Mộ Lâm Phong ra lệnh.

“Ừm?”

Hữu Hữu chuyển tầm mắt, nhíu mày, lại xem thường nhìn về phía ông ta.

Mộ Lâm Phong khinh miệt nói: “Mày cũng không tự nhìn xem, mình là cái thân phận gì, mày mà có tư cách gọi tao là “ông chú hai” à.”

Hữu Hữu nghe vậy, yên lặng hồi lâu, dù không rảnh nhưng vẫn ung dung hỏi ngược lại: “Tư cách? Cái gì gọi là tư cách?”

“Hừ. Mày cứ nói đi?! Mày đừng tưởng rằng, mày là con trai Nhã Triết, liền có thể vọng tưởng leo được lên nhà họ Mộ! Người mẹ đó của mày, lòng lang dạ thú, giấu giếm con cháu nhà họ Mộ, lại còn vọng tưởng mẹ quý nhờ con, định bám vào nhà họ Mộ à? Nói cho cô ta biết, đừng có nằm mơ nữa!”

Lời nói cao ngạo khinh thường, như sấm đánh bên tai!

Trong lời nói mang theo sự khinh miệt, cũng có suy diễn như thật!

Rất rõ ràng, đối với đứa bé này, Mộ Lâm Phong cảm thấy ghét bỏ từ tận đáy lòng.

“Mày cũng đừng tưởng rằng, mày là con cái nhà họ Mộ, trên người chảy dòng máu nhà họ Mộ, là có thể công khai nhảy được vào cửa nhà họ Mộ! Mày, không có cái tư cách này!”

Mộ Lâm Phong lần nữa lạnh giọng, cũng mang theo sự lãnh khốc đến cực điểm.

Hữu Hữu lại cảm thấy buồn cười, không nhịn được liếc mắt một cái, đôi môi hồng khẽ nhếch lên một nụ cười khinh thường, ánh mắt lãnh đạm: “Mộ gia cao quý bao nhiêu, tôi không biết được. Nhưng độ dày da mặt của ông chú hai, tôi cũng thấy được. Ha ha!”

“Mày nói cái gì?” Mộ Lâm Phong giận dữ: “Mày nói thế là có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ. Thế nào, ông chú hai học thức cao thâm, nhưng ngay cả tiếng người cũng nghe không hiểu sao?” Hữu Hữu châm chọc, trong lời nói mang theo ý trêu đùa, lại có vẻ khinh thường!

“Mày…”

Mộ Lâm Phong tức giận mắng một tiếng: “Hỗn láo! Tao đây không đến lượt mày dạy bảo.”

“Trước hết, ông nói tôi không có tư cách gọi ông một tiếng ông chú hai, haha! Ông cho rằng tôi tình nguyện à?” Hữu Hữu trả lời một cách mỉa mai, trong mắt đầy ý miệt thị: “Gọi ông một tiếng này, là lễ tiết, nói đến lễ tiết, chính là trong lòng rất ghê tởm, vẫn còn phải chào hỏi ông một tiếng hẳn hoi. Còn ông chú hai lớn tuổi như vậy, chẳng lẽ ngay cả lễ tiết cũng không hiểu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.