Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 950: Chương 950: Làm Loạn Văn Phòng Tổng Giám Đốc




Thấy anh ta rời đi, Tiểu Triết Triết luống cuống. Hoàn cảnh quá mức xa lạ, lúc này lại chỉ có một mình nó ở đây, nó lập tức tủi thân rên mấy tiếng, thấy không có ai để ý đến mình, nó lại ư ử một hồi lâu.

Thấy mãi vẫn không có ai phản ứng, cổ họng rên hồi lâu cũng đã khàn, nó cuộn mình vào một góc hộp, nhắm chặt mắt lại.

Không bao lâu sau thì nó tỉnh lại, đứng thẳng người lên, hai móng vuốt cào cào lên cạnh hộp, hai cẳng chân cọ cọ, giống như muốn ra ngoài khám phá cái thế giới thần bí xung quanh.

Nhưng mà... chân nó quá ngắn!

Nó không thể trèo ra khỏi cái hộp kia.

Tiểu Triết Triết nhất thời nóng nảy, lại kêu lên mấy tiếng, nhảy lên nhảy xuống bên trong cái hộp dành cho nó, cuối cùng hộp giấy đổ ầm xuống, nó thuận lợi bò ra ngoài, bắt đầu lắc mông nhàn nhã đi bộ khắp phòng.

Nghe ngóng nơi này một cái, lại ngửi ngửi nơi kia một cái, ánh mắt đầy vẻ tò mò.

Đây có lẽ là... chú chó có “đặc quyền” nhất trên thế gian này.

Có thể ngang nhiên đi loanh quanh khắp văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Đế Thăng, đổi lại là con chó của bất kỳ người nào khác cũng đã sớm bị Mộ Nhã Triết đá văng rồi.

Nhưng mà nó thì khác.

Nó là được Vân Thi Thi nhặt về, cho nên Mộ Nhã Triết mới nhẫn nhịn, trước khi bắt đầu cuộc họp đã dặn dò Mẫn Vũ để ý đến nó, không để cho con chó này chuồn ra ngoài.

Phải biết rằng Mộ Nhã Triết là người cực kỳ thích sạch sẽ, trong văn phòng của anh cũng cực kỳ sạch, một hạt bụi cũng không được có, mỗi ngày đều có nhân viên vệ sinh vào dọn dẹp văn phòng của anh.

Nhưng mà con chó nhỏ này đâu có biết!

Nó chỉ thoải mái đi bộ khắp văn phòng, cào cào ghế sô pha bằng da một chút, lại gặm góc bàn làm việc của Mộ Nhã Triết một hồi, để lại vô số dấu răng.

Lát sau, nó lại chạy đến đứng trên thảm trải sàn đắt tiền mà tiểu một bãi.

Hiện giờ Mộ Nhã Triết không có mặt, cả văn phòng to như vậy đều là thiên hạ của nó rồi!

Chơi một hồi thì mệt, nó duỗi cả bốn chân ra nằm úp sấp lên đất, chưa được mấy giây lại không chịu an phận mà đứng lên.

Bỗng nhiên, nó chạy tới bên cạnh cửa, đưa chân cào cào, dường như là muốn ra ngoài.

Nhưng lúc này làm gì có ai để ý tới nó.

Nó sốt hết cả ruột, duỗi hai móng vuốt ra sức cào loạn xạ lên cánh cửa gỗ, một lúc lâu vẫn không thấy ai quan tâm đến nó, rốt cuộc nó cũng không nhịn được, mũi khịt khịt, không ngừng phát ra âm thanh “hự hự” khó nghe.

Sau cùng nó co cả người lại, cong lưng lên, bốn chân co sát vào nhau, cả người run rẩy một hồi. “Phốc” một tiếng, kéo theo một đống phân hôi thối.

Lần này nó rốt cuộc cũng thoải mái, lại tiếp tục nhàn nhã đi loanh quanh trong văn phòng, sau đó nằm úp sấp trên thảm trải sàn mà ngủ.

...

Sau khi cuộc họp kết thúc, Mộ Nhã Triết vừa dặn dò Mẫn Vũ kế hoạch sau đó, vừa đi về văn phòng.

Vừa đẩy cửa ra, bước lên một bước, anh lập tức cảm giác được dưới chân đã giẫm lên thứ gì đó mềm mềm, khuôn mặt cứng đờ, ánh mắt rét lạnh.

Mẫn Vũ đi lên trước, thấy bóng dáng anh đứng sững ở cửa thì có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên lại thấy sắc mặt âm trầm của anh, khó hiểu hỏi một câu: “Tổng giám đốc, sao thế ạ?”

Mộ Nhã Triết cứng ngắc nâng giày da lên, dưới chân là một bãi “ân huệ“.

Sau khi anh nhìn rõ thứ trên mặt đất là thứ gì thì cả khuôn mặt lập tức đen thui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.