Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2752: Chương 2752: Mang Cậu Đi Chơi




Bác Phúc mang Sở Tiểu Bảo đi dạo một vòng tòa nhà Vạn Bảo Đại.

Vạn Bảo Đại có một khu dành cho trẻ con chơi, gọi là ‘Vương quốc vui vẻ dành cho trẻ em’, bên trong có rất nhiều máy chơi game thích hợp với các em bé, Sở Tiểu Bảo chưa bao giờ thấy tòa nhà nào phồn hoa như vậy, càng không có thấy nơi nào phồn hoa như thế, bên trong có các sản phẩm dành cho các em bé từ 0 – 13 tuổi, có quần áo, có sữa bột, có can xi, còn có đồ chơi.

Tâm tình của Sở Tiểu Bảo vốn rất tệ, khi vừa bước vào cửa hàng “Vương quốc trẻ em”, lập tức bị các món đồ chơi trưng bày bên trong hấp dẫn.

Trong lúc này, tựa như con chuột nhỏ tiến vào thùng gạo, bỏ tất cả không vui ra sau đầu rồi!

“Bác, mau nhìn mau nhìn!” Sở Tiểu Bảo vội vàng chạy tới một máy chơi game đánh chuột, đôi mắt tỏa sáng, “Đây là cái gì ạ?”

Bác Phúc đi tới, ngồi xổm bên cạnh cậu, kiên nhẫn nói, “Đây là máy chơi game! Nhìn thấy những con chuột nhỏ này không?”

Dừng một chút, bác Phúc cười cầm lấy cây búa màu đỏ treo ở một bên, đưa cho cậu, giải thích, “Lúc bắt đầu trò chơi, đầu những con chuột nhỏ này sẽ tự động chui ra khỏi hang, lúc này, cháu phải dùng cái búa nhỏ đập vào đầu con chuột nhỏ, như vậy là được một điểm!”

“Oa!” Trong mắt Sở Tiểu Bảo giống như có vô số ngôi sao nhỏ chuyển động.

Bộ dạng rất vui!

Trong mắt Sở Tiểu Bảo tràn ngập chờ mong, “Có phải trò chơi đó phải có tiền mới được chơi không ạ?”

Tuy thằng nhóc đó còn nhỏ tuổi, sớm đã biết đến khái niệm tiền.

Cậu hiểu được, ra ngoài cửa, có rất nhiều thứ phải cần đến tiền.

Nhưng mà mẹ cậu nhắc nhở cậu, không được phép đòi người khác.

Bởi vậy, cậu không đòi chơi, chỉ nâng mắt nhìn những ngọn đèn màu đỏ lóe ra trong máy chơi game, trên mặt vô cùng chờ mong.

Sao bác Phúc lại không nhìn ra được tâm tư của cậu, ông ta cười, lập tức gọi nhân viên cửa hàng để mua xèng, cầm xèng trở lại máy chơi game, thấy Sở Tiểu Bảo vẫn ôm cây búa nhỏ không nhúc nhích nhìn chằm chằm đồ chơi mới kỳ lạ, lập tức cố ý đùa cậu, “Tiểu Bảo, cháu có muốn chơi không?”

“Dạ!” Sở Tiểu Bảo không có phòng bị gì gật gật đầu, nhưng mà đột nhiên nghĩ đến gì đó, cẩn thận nói, “Trò chơi này phải dùng tiền! Thôi quên đi! Cháu chỉ nhìn thôi, không chơi đâu!”

“A!” Bác Phúc mở lòng bàn tay ra, Sở Tiểu Bảo nhìn qua, trong lòng bàn tay có mấy đồng xèng chơi game, kinh ngạc một phen, “Đây là gì vậy ạ?”

“Xèng chơi game! Chỉ cần bỏ xèng vào, là có thể chơi rồi!”

Vừa nghe nói có thể chơi trò chơi, Sở Tiểu Bảo hưng phấn một phen, trên mặt đỏ bừng, có chút kích động, thử thăm dò, “Cháu thật sự có thể chơi sao?”

“Ừ! Đương nhiên rồi!”

Bác Phúc cười hiểu ý, lập tức cho một đồng xèng vào máy chơi game, chỉ chốc lát sau, trên màn hình hiện chữ ‘start’, ông ta nhẹ nhàng thúc giục, “Tiểu Bảo, bắt đầu trò chơi rồi!”

“A!” Sở Tiểu Bảo lập tức giơ cây búa nhỏ trong tay lên, đập mạnh lên đầu con chuột nhỏ chui ra cửa hang!

“Chít chít - -!”

“Con chuột nhỏ” kêu lên sợ hãi, chui vào trong cái hang.

“Chơi rất vui! Chơi rất vui!”

Lần đầu tiên Sở Tiểu Bảo được chơi, bởi vậy, phản ứng không tính là nhanh nhẹn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.