Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 396: Chương 396: Mắt chó coi thường người (2)




Nói rồi, cô ấy lập tức đuổi theo mấy nhân viên cách đó không xa, vỗ vai một người trong đó, hỏi phòng hóa trang vai chính ở đâu.

Mấy người nhân viên đang trong thời gian bận sứt đầu mẻ trán, quay đầu thấy là một trợ lý mới, quan sát mấy lần, thấy Mộc Tịch rất lạ mặt, cho rằng là trợ lý của diễn viên mới nào đó, không phải người bên cạnh nhân vật tai to mặt lớn, bởi vậy không hề hòa nhã, thái độ lạnh lùng, đuổi cô ấy như đuổi ruồi: “Không biết tự đi tìm à? Tôi đang bận nhé! Tránh ra đi!”

Mộc Tịch không kịp đề phòng bị đẩy một cái.

Cô vốn là trợ thủ bên cạnh Tần Chu, dù là đạo diễn lớn thấy cô cũng sẽ nhiệt tình cười nói.

Bởi vậy, khi bị mấy nhân viên coi thường, Mộc Tịch tức giận xanh cả mặt, khi quay về không quên căm giận bất bình quở mắng: “Một đám bợ đít!”

Đang nói chuyện, Mộc Tịch chợt nhìn thấy Nhan Băng Thanh ung dung bước tới.

Nhan Băng Thanh, hiện nay đang là nữ hoàng nổi tiếng nhất giới giải trí, từng cử chỉ của cô ta đều khiến người khác phải ghé mắt.

Nữ hoàng thời trang, nữ hoàng tâm điểm, nữ hoàng quảng cáo, nữ hoàng scandal... Bây giờ cô ta chính là minh tinh hạng một của Hoàn Vũ.

Dù không có tác phẩm diễn xuất gì tiêu biểu, nhưng từ hành động lại trở thành chủ đề chỉ trích của truyền thông, phần lớn phim đóng danh tiếng bình bình, rating rất thảm, được mệnh danh là độc dược phòng bán vé.

Có điều, dung mạo tuyệt đối là nghiêng nước nghiêng thành, ở thời đại coi trọng nhan sắc này, những điều kiện trở nên không còn quá quan trọng.

Nhìn thấy Nhan Băng Thanh, thái độ lạnh lùng xua đuổi Mộc Tịch vừa rồi của mấy nhân viên quay ngoắt, lập tức cúi đầu khom lưng nghênh đón, điệu bộ cực kì nịnh bợ.

Lần này, Mộc Tịch càng tức giận.

“Loại người gì đây! Rõ ràng là nâng cao đạp thấp mà?”

Nhưng chỉ có thể thầm oán trách thôi. Đi theo Tần Chu nhiều năm như vậy, Mộc Tịch luôn thờ phụng nguyên tắc thận trọng từ lời nói đến việc làm, nói nhiều tất bại.

Huống hồ, nhân vật như Nhan Băng Thanh, bối cảnh lai lịch đều không đơn giản, nhất định không thể đắc tội.

Mặc dù Mộc Tịch vô cùng giận dữ, nhưng vẫn phải cố cảnh báo bản thân phải ngăn cơn giận, không thể rước lấy phiền toái cho Vân Thi Thi.

Vân Thi Thi cũng thấy thái độ tương phản của mấy nhân viên kia, song không lên tiếng.

Đây là chuyện quá đỗi bình thường.

“Tiểu Mộc, đừng tức giận, không ích gì đây.”

“Ôi, Thi Thi, em đang tức giận thay chị!” Mộc Tịch hừ một tiếng, hiển nhiên thay cô bênh vực kẻ yếu.

Hai người loanh quanh trong phim trường một lúc, nhanh chóng tìm ra phòng hóa trang của bọn họ.

“Phòng hóa trang ở bên này!”

Mộc Tịch nói rồi, đẩy cửa đi vào, đã thấy có gì không đúng, trong phòng hóa trang lại có mặt Nhan Băng Thanh.

Vân Thi Thi cũng ngây người.

Cô nhớ rõ, phòng hóa trang của cô và Cố Tinh Trạch là cùng một phòng.

Sao Nhan Băng Thanh lại ở đây?

Mộc Tịch thấy kỳ lạ, kéo một nhân viên qua, nhỏ giọng hỏi: “Anh đẹp trai, tôi hỏi anh xíu, đây có phải phòng hóa trang của vai chính không?”

Lâm Phượng Thiên cố ý sắp xếp một gian phòng hóa trang độc lập cho hai diễn viên chính, trong bộ phim này, Nhan Băng Thanh chỉ là một vai phụ, khách mời hữu nghị, sao lại chiếm phòng hóa trang của vai chính?

“Đúng vậy.” Nhân viên gãi đầu, bối rối nói: “Căn phòng hóa trang này là phòng hóa trang của hai vai chính. Nhưng mà Nhan Băng Thanh nói cần gian phòng này, tôi thấy thiên vương Cố tạm thời chưa thể đến, cũng không tiện từ chối nên...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.