Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 386: Chương 386: Máu...? (2)




Lén ngước mắt quan sát gò má tuấn dật của anh, sóng mũi cao, đôi môi mỏng, chiếc cằm cao ngạo, trong cổ áo hơi để mở lộ ra đoạn xương quai xanh gợi cảm.

Như vị thần Hy Lạp bước ra từ tranh vẽ, cả một bức tranh điêu luyện sắc sảo, tuấn mĩ bức người!

Trong lòng cô không thể không thừa nhận, nếu bỏ qua những hành vi xấu xa của anh với cô, đối với anh, có lẽ cô sẽ thật sự rung động...

Đang lúc mải mê suy nghĩ, Mộ Nhã Triết lại cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, hạ mi mắt, mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị.

“Sao?”

Vân Thi Thi ngẩn ra, lập tức vội thu lại ánh nhìn, không nhìn anh nữa.

Trong lòng như nếm được chút vị ngọt!

Dù anh luôn bày ra khuôn mặt lạnh lùng u ám, nhưng trong trí nhớ, dường như không có ai tốt với cô, quan tâm cô như vậy.

Ở trong phòng của khách sạn, Mộ Nhã Triết buông cô ra, Vân Thi Thi hấp tấp nhanh như chớp chạy tới nhà vệ sinh, giống hệt một con thỏ nhỏ đang chạy trối chết.

Người đàn ông lạnh nhạt nhìn cánh cửa đóng lại, xoay người định đi.

Nhưng nửa giây sau, khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ của người phụ nữ ngó ra khỏi khe hở ở cửa, yếu ớt cầu xin: “Mộ Nhã Triết, bây giờ anh đi mua băng vệ sinh...cho tôi đi!”

Mộ Nhã Triết lạnh băng mở miệng: “Tôi sai người đi mua..”

Vân Thi Thi kinh sợ: “Đừng mà! Mộ Nhã Triết, anh đừng bảo người khác đi mua được không?”

Quá mất mặt!

Khuôn mặt người đàn ông đanh lại, âm trầm.

“Có gì khác nhau?”

Cô nghẹn lời.

Đúng vậy, không có gì khác nhau, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh mấy người đàn ông vạm vỡ như tài xế và thuộc hạ của anh đi mua, cô nghĩ kiểu gì cũng thấy mất tự nhiên. Vì vậy bĩu môi, bày vẻ hờn dỗi.

“Tôi mặc kệ! Không phải anh đi mua thì tôi không cần!”

“Cô gái, cô đừng có mà tùy hứng!”

Vân Thi Thi tội nghiệp nũng nịu: “Mộ Nhã Triết...”

Sắc mặt người đàn ông lạnh lẽo, không để ý đến cô, cũng không nói câu nào, dứt khoát kiên quyết xoay người.

Cô tức giận đến xoắn cả lông mày, người đàn ông này, thật tuyệt tình! Anh sẽ không cứ thế bỏ đi không quan tâm cô chứ?

Năm phút đồng hồ sau ----------

Con cưng danh môn của thủ đô, nhân vật thanh danh hiển hách giới buôn bán đang đứng trước quầy đồ dùng nữ, khi ngón tay người đàn ông cầm gói băng vệ sinh Sofy xinh xắn, đáng yêu lên thì người trong siêu thị đều kinh ngạc liếc nhìn, tầm nhìn từ đủ mọi hướng dồn hết lên người anh...

Một tay Mộ Nhã Triết siết chặt gói băng vệ sinh, khí huyết trong ngừng không ngừng cuộn trào!

Khóe mắt lạnh lùng quét qua, đường nhìn như muốn đóng băng người khác.

Lạnh dưới 0 độ -----------

Cảm tưởng gì?

So với trúng đạn bị thương còn đáng sợ hơn!

Anh không am hiểu những thứ này, vì thế gói lớn gói nhỏ mua một đống.

Lúc tính tiền, nhân viên thu ngân ngơ ngẩn nhìn gói băng vệ sinh màu xanh da trời, màu xanh lam đáng yêu cùng với vẻ mắt cứng rắn như sắt của người đàn ông tạo nên sự đối lập một trời một vực.

Trời ạ, mua nhiều như vậy mới chịu sao? Đủ dùng tận mấy năm!

Song khi cô ta liếc thấy trong giỏ hàng còn có một cái quần lót vải tơ tằm tinh xảo thì mắt mở to!

...Ặc, đây là biến thái chăng?

Nhìn người đàn ông trước mặt mũ áo chỉnh tề tuấn mĩ như thần, không thể tưởng tượng nổi nha!

Mộ Nhã Triết khoanh tay, cảm nhận được sự quan sát khác thường của nhân viên thu ngân, ánh mắt lãnh khốc quét tới, cô ta vội ngoãn ngoãn cúi đầu tính tiền, không dám nhìn lung tung nữa. Sau khi gói hàng xong, nhìn theo người đàn ông rời đi, sau lưng đã ướt nhẹp mồ hôi.

Khí thế thật khiếp người quá...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.