Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2847: Chương 2847: Mẹ Nói Chú Không Phải Thì Không Phải




“… Dạ…”

Em trai nhỏ ấm ức cúi đầu, tùy mặt gửi lời, cẩn thận thăm dò, “Vậy… Ông chủ, anh xem, còn tiếp tục không ạ?”

Cố Cảnh Liên đang do dự - -

Phòng ngủ chính đột nhiên truyền đến tiếng Sở Tiểu Bảo khóc.

Anh ta đứng dậy, vẻ mặt đề phòng đi vào phòng ngủ, bật đèn trên tường lên, thấy Sở Tiểu Bảo chẳng biết giật mình tỉnh lại từ lúc nào, cậu ngồi ở trên giường, ôm chăn, đang ngồi khóc nức nở!

Chắc là mơ thấy giấc mộng đáng sợ, cho nên cậu tỉnh lại, liền sợ hãi gào khóc, vừa dùng chăn lau nước mắt, vừa khóc hu hu.

Cố Cảnh Liên đi tới, ngồi cạnh mép giường, trầm giọng hỏi, “Sao lại khóc?”

“Tiểu Bảo… Tiểu Bảo mơ thấy mẹ!”

Sở Tiểu Bảo xoa đôi mắt ẩm ướt, khóc sướt mướt nói, “Tiểu Bảo mơ thấy mẹ đứng ở bên giường, đang sờ mặt cháu! Cũng không biết sao lại thế này, chỉ trong nháy mắt, đã không thấy tăm hơi, cháu đuổi ra ngoài cửa, phát hiện mẹ không có quay đầu lại rời đi, bất luận cháu gọi mẹ thế nào, mẹ cũng giống như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại nhìn cháu một cái!”

Nói đến đoạn đau lòng, Sở Tiểu Bảo lại càng ấm ức khóc to hơn, “Cháu cố gắng đuổi theo, nhưng mà cảm thấy đường rất dài, đuổi thế nào cũng không kịp! Mẹ cũng không quay đầu lại, càng chạy càng xa, cháu mở to mắt, phát hiện lại ở trên giường! Hu hu hu… Có phải mẹ không cần cháu nữa! Có phải không cần cháu nữa…”

Cố Cảnh Liên nhíu mày.

Có câu gì ấy nhỉ.

Gọi là: Mẹ con liền tâm.

Trước đây, anh ta cảm thấy câu này đúng là kỳ lạ.

Nhưng hôm nay xem như đã được mở rộng kiến thức, đúng là mẹ con liền tâm.

Thật sự không kỳ lạ!

Anh ta lập tức mở miệng, nói ra một câu không tính là dụ dỗ, nhưng cũng coi như là dịu dàng, “Cháu chỉ nằm mơ thôi!”

“Chú…”

Sở Tiểu Bảo lập tức khóc thành tiếng, bất an hoàn toàn thiêu hủy niềm tin của cậu, “Có phải mẹ thật sự không cần cháu…”

“Không cần cháu thì không cần cháu…”

Cố Cảnh Liên lập tức biểu đạt lập trường của mình, “Chú cần cháu.”

“Hu hu… Không được…”

Sở Tiểu Bảo khóc càng lợi hại hơn, “Mẹ không thể không cần cháu…”

“Cháu mở miệng ra đều nói từ ‘Mẹ’, thế nào? Đi theo chú không được sao?” Cố Cảnh Liên có chút không vui rồi!

Loại chuyện này, cực kỳ gay go.

Anh ta căn bản cảm thấy, bản thân anh ta cực kỳ để ý quan điểm của đứa bé đối với mình!

Nhưng rõ ràng, trong cảm nhận của Sở Tiểu Bảo, địa vị của Sở Hà nặng hơn một chút.

Anh ta tất nhiên là bất mãn.

Sở Tiểu Bảo nói thầm một câu, “Chú cũng không phải là cha cháu!”

“Chú…”

Anh ta mở to miệng, một câu ‘Chú là cha cháu’ cuối cùng vẫn không thốt ra được.

Xuất phát từ kiêu ngạo của anh ta, anh ta không có khả năng cúi đầu nhận thua với một đứa bé, vì thế anh ta đổi câu nói khác, “Sao chú lại không phải?”

“Mẹ không nói gì về chú!”

Sở Tiểu Bảo biểu hiện ra dáng vẻ con trai bảo bối của mẹ, “Mẹ nói chú là cha, thì mới đúng! Mẹ nói không phải, thì chú không phải!”

Cố Cảnh Liên tức giận sắc mặt biến thành màu đen.

Đứa nhỏ này mới năm tuổi, liền hướng về người phụ nữ đó như vậy.

Chuyện này còn phải nói sao?

Anh ta không nghĩ đến những phương diện khác đi.

Từ khi đứa nhỏ này ra đời đến nay, đều cùng Sở Hà sống nương tựa lẫn nhau.

Cậu không dính Sở Hà, còn có thể dính người nào.

Người cha trên danh nghĩa này của cậu, ngay từ đầu đã để lại ấn tượng cực kém ở trong cảm nhận của cậu.

Đứa bé không gần gũi với anh ta, cũng không có biện pháp.

Nhưng Cố Cảnh Liên là ai.

Anh ta là người đàn ông kiêu ngạo như vậy, sao có thể cho phép mình kém một bậc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.