Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1072: Chương 1072: Mộ Nhã Triết, Em Sai Rồi




Anh suýt nữa đã không khống chế được bản thân mình, hận không thể cứ như vậy trực tiếp giữ lấy cô, không chút lưu tình xé hết tất cả quần áo trên người cô, hung hăng tiến vào cô, động tác điên cuồng, tùy ý thưởng thức màu đỏ hồng lúc tình nồng trên mặt cô!

Không biết vì sao, bỗng nhiên anh nhớ tới bảy năm trước, đêm vui sướng đầm đìa kia, bên tai như lờ mờ vọng lại tiếng thở dốc của nặng nề cô, cả tiếng rên mềm mại nhuốm dục vọng của cô.

Không thể không nói, giọng của cô vô cùng êm tai, nhất là lúc trên giường, từng tiếng từng tiếng một, khiến anh chỉ hận không thể hóa thành cầm thú, ăn sống nuốt tươi cô!

Càng hôn, thì càng lúc càng không thể cứu vãn. Thân hình cao lớn đầy nam tính đè lên người cô, hôn sâu nồng nhiệt, trong chốc lát đã kéo cô tỉnh lại từ trong mộng!

Vân Thi Thi mơ mơ màng màng mở mắt ra, thì cảm nhận được sức nặng đè xuống trên người mình, một mảnh mơ mơ màng màng, vì vừa tỉnh ngủ nên hồ đồ, không rõ đây là đâu.

Nhưng mà thần trí dần dần tỉnh táo, cô mạnh mẽ mở to mắt, không mở mắt thì không biết, vừa mở mắt, đã thấy khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, và cả hơi thở mờ ám cực nóng kia.

Đột nhiên cô phản ứng lại, “Anh đã về?”

Mộ Nhã Triết “Ừ” một tiếng, đè trên người cô, không muốn dậy.

Vân Thi Thi hờn dỗi tránh khỏi anh, hơi thở của anh phun lên chỗ nào, làn da lỗ chân lông không khỏi co lại một phen, hai tay theo bản năng đẩy vai của anh ra, bỗng nhiên anh lại lười biếng nâng mi mắt lên, dưới ánh sáng mờ, đồng tử vừa sâu vừa đen kia trở nên vô cùng sâu thẳm, đuôi mắt hẹp dài hơi hơi híp lại, đáy mắt nhiễm lên vài tia dục vọng, dục vọng lẩn trốn rất sâu, lại hóa thành sự hấp dẫn đặc biết!

Bọn họ kề sát nhau thân mật như thế, thế cho nên cô cũng có thể cảm nhận được chỗ nào đó trên người anh đã thay đổi.

“Mộ Nhã Triết, anh...” Vân Thi Thi vừa thẹn vừa cáu, người đàn ông này, sao lại...

Tinh lực dồi dào như thế!

“Đứng dậy... đứng dậy thôi! Anh đè lên em đau lắm...” Cô ngập ngừng một câu.

Mộ Nhã Triết nhếch môi, hung hăng đè chỗ dưới bụng kia xuống, hôn lên khóe miệng của cô, lúc này mới bằng lòng đứng dậy.

Bỗng nhiên Vân Thi Thi nhớ tới việc gì, cô căng thẳng hỏi: “Mộ Nhã Triết, em có bị... ngồi tù không?”

Mộ Nhã Triết liếc xéo cô một cái, ngón tay thon dài chọc vào đầu của cô: “Đầu của em, sao cả ngày toàn nghĩ chuyện không đâu!?”

“Em... em sợ...”

Mộ Nhã Triết lườm cô một cái. “Em cũng biết sợ hả!?”

Anh nghĩ cô căn bản không sợ trời, không sợ đất chứ.

Không nghĩ tới cũng có lúc sợ.

Thật lâu sau Vân Thi Thi mới phản ứng lại, nhận thấy giận dữ trong lời nói của anh, không yên lòng cúi đầu.

Nhưng mà nghe giọng điệu của anh, hình như lo lắng của cô là dư thừa!

Vì thế, lúc này cô mới đè xuống bất an trong lòng, nhưng mà khóe mắt thấy sắc mặt Mộ Nhã Triết có phần hung hăng, tiếp tục đứng ngồi không yên, giống đứa bé phạm lỗi, nói: “Em sai rồi.”

Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng: “Sai chỗ nào?”

Vân Thi Thi bĩu môi.

“Bữa tiệc như thế, em có nên đi không?”

“Em... em không biết mà! Em đâu biết những trò đó chứ?”

Cô không hiểu, nhưng anh thì hiểu rất sâu về quy tắc ngầm trong vòng tròn danh lợi này.

Thời đại xem trọng vật chất này, việc mua bán sớm đã không còn chỉ là mua bán!

Mộ Nhã Triết vẫn nhịn không được nhẹ giọng dạy dỡ cô: “Bình thường nhìn em tinh quái như thế, sao ra bên ngoài, là bị người ta ức hiếp hả?”

Bình thường ở trước mặt anh, không chịu một chút thiệt thòi nào.

Sao vừa ra ngoài, là luôn bị người ta ức hiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.