Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1310: Chương 1310: Mộ Uyển Nhu Điên Rồi (4)




“Con của chúng ta?” Mộ Nhã Triết cười nhạt, tàn nhẫn nói: “Đó không phải là con của chúng ta.”

Mộ Uyển Nhu ngẩn người, vẻ tươi cười trên mặt đông cứng lại, cả người đờ đẫn.

“Đúng... Đúng... Đó không phải là con của chúng ta...”

Mộ Uyển Nhu có chút chột dạ cúi đầu, sau đó lại dè dặt ngẩng mặt lên, cẩn thận đánh giá sắc mặt của anh: “Đó không phải là con của chúng ta, thì ra anh đã biết rồi... Thì ra anh đều biết hết...”

Cô ta cực kỳ chột dạ, hai tay không ngừng vò tóc: “Đứa bé đó là con của em và Ngải Luân... Đúng vậy, nó là con của em và Ngải Luân! Phải...”

“Anh đang trách em phải không?”

Cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của anh, vẻ mặt gấp gáp: “Anh đang trách em, đúng không? Không sai, là em đã phản bội anh... Phải, em biết, em không nên phản bội anh... Em có quan hệ bất chính với người đàn ông khác, em thật bẩn thỉu... Em cũng biết em thật bẩn thỉu...”

Nói xong, cô ta bắt đầu ra sức chà xát khắp người.

Mộ Nhã Triết chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, không hề nhúc nhích.

Giọng nói của Mộ Uyển Nhu run rẩy, lời nói lộn xộn: “Cho nên... anh mới tức giận, anh tức giận với em... Anh trách em phản bội anh, cho nên anh mới cướp mất đứa bé của em, đúng không? Đúng vậy, em biết em sai rồi, em không nên làm như vậy! Em không nên phản bội anh, không nên bỏ độc vào trong thuốc của ông nội, không nên cướp mất ngọc bội của Vân Thi Thi, phải... Bởi vì miếng ngọc bội kia rất đẹp, em rất thích, cho nên em mới cướp...”

Mộ Uyển Nhu nắm lấy song sắt, trừng to mắt nhìn anh.

“Em lại càng không nên phái người đuổi giết Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu... Phải! Cho nên anh mới tức giận! Anh đừng tức giận nữa có được không? Hãy tha cho em đi, trả lại con cho em, em biết em sai rồi...”

Mộ Nhã Triết không nói tiếng nào.

Mộ Uyển Nhu càng nóng vội, gắng sức vươn tay về phía anh.

“A Triết, đứa bé đang ở chỗ anh sao? Có phải anh đã giấu đứa bé của em rồi không? Trả lại cho em đi, trả lại cho em có được không?”

Cô ta cứ lẩm bẩm “đứa bé”, “đứa bé” liên tục.

Mộ Nhã Triết cũng không quay đầu lại, chỉ hỏi: “Đứa bé của cô ta thế nào?”

Y tá nói: “Cô ấy mới bị sẩy thai, đứa bé đã không còn.”

“Đứa bé không còn?”

Câu nói này chính là sự kích thích lớn nhất đối với Mộ Uyển Nhu.

Cô ta nghe được câu này, cả người giống như bị gài thuốc nổ, lập tức trở nên điên cuồng, hai tay ra sức ôm lấy song sắt, liều mạng vùng vẫy.

“Cô gạt người! Cô gạt người, đứa bé của tôi vẫn còn! Con của tôi vẫn còn! Trả con lại cho tôi, trả con lại cho tôi! A...!”

Tiếng hét chói tai mà thê lương vang vọng trong hành lang dài.

Mộ Uyển Nhu hét đến mức khàn giọng, bởi vì quá mức kích động và phẫn nộ mà cả mặt đỏ bừng lên, cả người điên điên khùng khùng, liều mạng kêu gào.

“Trả con lại cho tôi, trả con lại cho tôi!”

“Mộ Nhã Triết, là anh hại chết con của em, chính là anh! Trả con lại cho em! Nếu không có thành quỷ em cũng sẽ không tha cho anh!”

Mẫn Vũ giận dữ mắng một câu: “Chó điên! Đừng có cắn loạn.”

Y tá vội vàng chạy đến, sau khi nghe lệnh thì lập tức mở cửa, Mộ Uyển Nhu vội vàng lao tới, y tá ôm một cái gối nhẹ nhàng nói với cô ta: “Con của cô ở đây!”

“...?”

“Con của cô ở đây, ở đây này!” Y tá đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói chuyện, muốn khống chế cảm xúc hỗn loạn của cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.