Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1672: Chương 1672: Một Ngày Sống Chung Hòa Bình




Sau lưng, Vân Nghiệp Hậu từ trong cuộc trò chuyện của bọn họ, biết Vân Thi Thi đã đi đăng kí, cũng cảm thấy kinh ngạc và ngoài ý muốn.

Ông đẩy xe lăn, đến trước mặt cô, kinh ngạc hỏi: “Thi Thi... Con đi đăng kí rồi hả?”

“Dạ!”

Vân Thi Thi gật gật đầu.

Vân Nghiệp Hậu nghe vậy, giật mình, lập tức nở nụ cười, trong mắt lộ ra vui vẻ từ đáy lòng.

“Thi Thi! Chú cảm thấy vui vẻ cho con!”

Ông quay sang, thấy vẻ mặt Vân Nghiệp Trình, thì không hài lòng.

“Anh! Anh nhìn anh kìa, sao lại bày vẻ mặt này ra! Thi Thi đăng kí kết hôn rồi, là một chuyện vui lớn! Xem ra em rất may mắn, có thể nhanh chóng uống rượu mừng của Thi Thi rồi!”

Dừng một chút, ông lại chuyển tầm mắt, nhìn Vân Thi Thi nói: “Thi Thi, chú cũng chân thành chúc phúc cho con, hi vọng con hạnh phúc, vui vẻ!”

Vân Thi Thi cảm động nói: “Cảm ơn chú!”

Vân Nghiệp Trình dò hỏi: “Người kia thì sao?”

‘Người kia’ trong miệng ông, đại khái chỉ Mộ Nhã Triết.

Vân Thi Thi nói: “Anh ấy còn có công việc, sau khi đưa con về nhà, thì đi làm rồi.”

Vân Thiên Hữu và Tiểu Dịch Thần vây quanh cô, Tiểu Dịch Thần nghịch ngợm lập tức đoạt hai tờ giấy chứng nhận kết hôn từ trong tay Vân Thi Thi qua, chia cho Hữu Hữu một bản, mở ra xem.

Ngay sau đó, cậu khoa trương thét kinh hãi: “Oa! Mẹ đẹp quá! Cha rất đẹp trai! Nam tuấn nữ mỹ*, trời sinh một đôi!”

*Nam tuấn nữ mỹ: nam thì đẹp trai còn nữ thì đẹp gái

Hữu Hữu lạnh lùng nhìn thoáng qua cậu, trêu ghẹo: “Ai cha, Tiểu Dịch Thần, thật không đơn giản nha! Cuối cùng đã dùng đúng hai thành ngữ, thật đáng khen!”

Tiểu Dịch Thần bị kích thích một phen, lập tức đứng thẳng lưng, nghiêm trang nói: “Anh là người rất có văn hóa hàm dưỡng mà.”

Hữu Hữu lại không thèm nể tình chút mà phát huy công lực độc miệng không gì sánh kịp của cậu: “Tiểu Dịch Thần, da mặt anh dày như vậy, vừa lúc cho em mượn một chút để giữ ấm qua mùa đông có được không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Dịch Thần nhất thời ấm ức đến suy sụp, khóc không ra nước mắt: “Hữu Hữu... em...”

Tài ăn nói của cậu không bằng Hữu Hữu, phương diện cãi nhau này, hoàn toàn bị nghiền áp.

Tiểu Dịch Thần sắp khóc.

Hữu Hữu thấy cậu ấm ức đến sắp khóc, lập tức an ủi, “Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi xuống! Đừng khóc, Hữu Hữu sẽ cười!”

Nói xong, bánh bao nhỏ tà ác nào đó còn vươn tay ra chà đạp khuôn mặt trắng nõn nà của Tiểu Dịch Thần.

Tiểu Dịch Thần thì vô tội mặc cho cậu bóp dẹp vê tròn.

Vân Nghiệp Trình và Vân Nghiệp Hậu thấy hai đứa đùa giỡn, nhịn không được bật cười.

Vân Thi Thi nhìn không được, bắt lấy tay Hữu Hữu qua “Bốp bốp” đánh hai lần: “Hữu Hữu, không được bắt nạt anh trai!”

Tiểu Dịch Thần u oán mà ấm ức vươn móng vuốt nhỏ ra với cô: “Mẹ...”

Hữu Hữu ở một bên hừ lạnh: “Tiểu Dịch Thần, anh thật là có tiền đồ đó! Biết giả bộ đáng thương để được đồng tình nữa hả?”

“Hừ! Anh không chơi với em nữa.”

Tiểu Dịch Thần xoay người sang chỗ khác, dáng vẻ “không thèm để ý em nữa“.

Hữu Hữu bất đắc dĩ cười, đi qua: “Được rồi! Hôm nay là ngày cha mẹ đăng kí kết hôn, chúng ta chung sống hòa bình một ngày có được không?”

“Thật chứ?”

Tiểu Dịch Thần xoay người, vươn ngón út ra với cậu: “Được! Ngoéo tay!”

Người một nhà cùng ăn cơm trưa, Vân Thi Thi lái xe tới khách sạn, trên đường, cô nhờ Tần Chu và Mộc Tịch, tìm giúp cô một chung cư tương đối yên tĩnh, định cho Tương Ngọc và chị em Vân Thanh Miêu ở đó.

Cô vừa tới, thì nghe giọng nói oán giận của Tương Ngọc: “Thi Thi à, sao giờ này cháu mới đến?! Không phải nói tới sớm đón chúng ta hả?”

Vân Thi Thi nhíu mày, một lúc lâu sau cũng không mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.