Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1257: Chương 1257: Một Người Phụ Nữ, Đáng Giá Sao?




Mộ Thục Mẫn dừng lại một chút, chợt nghiêm mặt chất vấn: “Cháu có suy nghĩ hay không, cháu làm như vậy, rốt cuộc có đáng giá không? Vì một người phụ nữ, có đáng không?”

Mộ Nhã Triết ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía bà, trầm giọng nói: “Sao lại không đáng giá? Đáng giá!”

“Đáng giá?”

Mộ Thục Mẫn hừ lạnh một tiếng khinh thường.

“Ha ha! Cô cũng muốn biết một chút, người phụ nữ này đến tột cùng là thần thánh phương nào, có thể để đứa cháu luôn luôn vô tình với chuyện tình cảm của cô, có thể làm ra chuyện như vậy! Nhã Triết, cháu cũng đừng có ngớ ngẩn! Vì một người phụ nữ không ra gì mà từ bỏ cơ nghiệp Mộ thị, đến lúc đó, cháu sẽ thật sự hối hận!”

Trên thực tế, Vân Thi Thi đã nằm trong phạm vi bảo vệ của anh.

Mà hai đứa trẻ, đã thoát khỏi vòng vây của Mộ Liên Tước, chẳng qua là, đến nay Hữu Hữu vẫn chưa rõ tung tích.

Mặc dù không có trong tay Mộ Liên Tước, anh cũng có thể vì chuyện này, không nhượng cổ phần cho Mộ Liên Tước, chẳng qua anh lo lắng, nếu Mộ Liên Tước thẹn quá hóa giận, âm thầm phái người đi đuổi giết Hữu Hữu, vậy thì mất nhiều hơn được!

Nếu dùng một Mộ thị này, đổi lấy an toàn của Vân Thiên Hữu, như vậy, khoản giao dịch này là xứng đáng!

Dĩ nhiên, Mộ Lâm Phong sẽ không vì vậy mà bỏ qua!

“Cô à, chẳng lẽ cô cho rằng cháu là người không có chừng mực sao? Mộ Nhã Triết cháu chưa bao giờ là người không có ai thì không thể sống được!”

“Cho dù như thế nào, cháu không thể đưa cổ phần trong tay cho người khác! Cháu cũng rõ ràng, đối với Đế Thăng, cháu quan trọng thế nào, có địa vị ra sao!”

Đột nhiên Mộ Nhã Triết đứng lên, thân hình cao to, khí chất mê người, anh chậm rãi tựa vào bàn, hai tay đút trong túi quần, biểu tình lười biếng: “Cô à, cháu hi vọng cô hiểu rõ một chuyện, Đế Thăng, có thể là của cháu. Nhưng cháu, tuyệt đối không thuộc về Đế Thăng.”

Trong lòng Mộ Thục Mẫn tức giận, lại cố nén giận như cũ, cố gắng áp chế cơn giận, thương lượng với anh: “Nhã Triết, cô biết, cháu là người có năng lực, có khí phách! Nhưng đồng thời, cháu cũng nên có trách nhiệm, không phải sao?”

Mặt Mộ Nhã Triết không có biểu cảm gì, không nói lời nào.

Mộ Thục Mẫn càng nóng nảy hơn.

Tuy nhiên, thân phận của bà nhất định phải giữ gìn phong thái, cho nên từ đầu tới cuối đều duy trì dáng vẻ cẩn trọng.

Mộ Lâm Phong lại vỗ bàn: “Cháu hãy chết tâm đi! Chú tuyệt đối không cho phép cháu chơi đùa với nỗ lực của tất cả chúng ta như thế! Mộ thị, chỉ có một tổng giám đốc, chỉ có thể là cháu! Nhã Triết, cháu nghe đây, chú hai là người từng trải! Lúc còn trẻ, cũng từng xúc động như cháu, nhưng chú hai biết cháu là người có tham vọng, có khí phách! Loại phụ nữ như vậy, cùng lắm cũng chỉ trở thành ràng buộc của cháu! Cháu không nên vì một phụ nữ như vậy mà hành động theo cảm tính được!”

“Loại phụ nữ như vậy?”

Mộ Nhã Triết chợt nhíu mày một cái, ánh mắt dường như bị đóng băng, sự lạnh lẽo trong mắt bắn ra tứ phía.

Mộ Lâm Phong không kiêng dè, lạnh mặt nói: “Chú hai hiểu cháu, tuổi cháu cũng không còn nhỏ, là thời điểm nên thành gia lập nghiệp! Nhưng, cháu nên xem xét cho rõ ràng, cháu có thân phận gì, cháu có thể có phụ nữ, nhưng không thể là những phụ nữ không đứng đắn kia! Một ngày khác, chú sẽ giới thiệu cho cháu mấy người, cho dù như thế nào, chỉ cần cháu muốn, với thân phận của cháu, sợ gì thiếu phụ nữ? Cháu cần gì phải cố chấp như vậy, chẳng lẽ không phải là người phụ nữ đó thì không được sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.