Mấy năm nay, cô ta tự nhận không lộ sơ hở nào. Thêm tờ giấy “chứng cứ” của bệnh viện giám định, càng không có lỗ hở để hoài nghi.
Mộ Uyển Nhu lập tức bỏ cái suy đoán này, nhưng trong lòng vẫn không bỏ được lo lắng.
Chẳng lẽ, vì đứa bé kia? Mộ Nhã Triết đã biết đứa bé kia chưa chết non, mà bị Vân Thi Thi trộm nuôi bên người, nên nghi ngờ Vân Thi Thi có ý đồ với nhà họ Mộ, nên mới điều tra cô chăng?
Chắc chắn là lí do này!!
Bỗng nhiên, Mộ Uyển Nhu ngẩng đầu nhìn về phía Ngải Luân, lạnh lùng nói: “Chuyện tôi thấy tư liệu này, đừng nói với ai cả. Anh coi như không thấy gì đi!”
Ngải Luân hiển nhiên không biết dụng ý cảnh cáo của cô ta. Chỉ thấy cô ta lấy tư liệu về Vân Thi Thi mười mấy năm trước ở viện mồ côi và Vân Thiên Hữu. Mộ Uyển Nhu không ngẩng đầu, giọng nói vẫn lạnh lùng nói: “Không được nhắc đứa bé này trước mặt tổng giám đốc! Kể cả người phụ nữ này! Cũng không được nhắc đến xuất thân của cô ta là ở viện cô ta nhi, anh rõ rồi chứ?“.
Anh ta ngơ ngác nhướn mày: “...“.
Thấy anh ta không trả lời, giọng điệu của Mộ Uyển Nhu càng lạnh thêm: “Rốt cuộc anh có nghe rõ không?!“.
Ngải Luân rũ mắt không đáp, cấp trên anh ta là Mộ Nhã Triết, Mộ Uyển Nhu lại là vợ chưa cưới của Mộ Nhã Triết, đồng thời cũng là trưởng phòng nhân sự. Nhưng anh ta là trợ lý riêng của tổng giám đốc, căn bản không cần nghe theo lệnh cô ta. Tổng giám đốc lệnh điều tra thì anh ta có trách nhiệm đưa đến tư liệu còn nguyên cho tổng giám đốc.
Mộ Uyển Nhu như hiểu tiếng lòng Ngải Luân, hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh nói: “Sao nào? Anh tưởng mình là người của tổng giám đốc, là có thể không nghe lời tôi nói? Anh cho rằng tôi chỉ là trưởng phòng nhân sự, liền không thể xử lý anh?!“.
Cô ta cười lạnh đứng lên, đến trước mặt anh ta, quan sát anh ta từ trên xuống. Ngải Luân mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lại nghe cô ta gằn từng chữ: “Dù tôi không có quyền to chức trọng ở Mộ thị. Nhưng tôi có thể chắc chắn mình cắt đứt được con đường thăng tiến của anh!“.
Ngải Luân ngạc nhiên ngước mắt nhìn cô ta.
“Chuyện này, anh liệu hồn mà câm miệng lại, biết không?!“. Cô ta lại hạ lệnh.
Anh ta trầm mặt rất lâu, sau đó gian nan gật đầu.
“Tôi đã biết.”
……
Lúc Mộ Nhã Triết trở về, Mộ Uyển Nhu đã chột dạ rời đi.
Cô ta sẽ tìm mọi cách ngăn chuyện này tiến triển!
Mộ Nhã Triết là người đàn ông của cô ta, nhất định cô ta sẽ không để hở một khe cho người phụ nữ khác chợp lấy!
Tuy Ngải Luân là người trung thành với Mộ Nhã Triết. Nhưng anh ta cũng biết địa vị của Mộ Uyển Nhu ở nhà họ Mộ như thế nào, ỷ vào sự yêu thương của Mộ Thịnh. Anh ta không dám đắc tội cô ta.
Bởi vậy, khi Mộ Nhã Triết trở lại văn phòng. Thấy trên bàn rất ít tư liệu, anh nghi ngờ liếc mắt về phía Ngải Luân.
Thấy anh nhìn về mình, Ngải Luân không chút bối rối, trấn định trả lời: “Tổng giám đốc, Vân Thi Thi đúng là người mang thai hộ 6 năm trước.”
“Vậy à?” Mộ Nhã Triết trong mắt lạnh băng, bỗng nhiên hỏi một câu: “Cô ta có ở chỗ nào đặc biệt không?”
“Không có ạ.” Anh nhớ lại cảnh cáo của Mộ Uyển Nhu. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thản nhiên trả lời.
“Đi ra ngoài đi.”
Mộ Nhã Triết cũng không truy hỏi nữa. Anh còn rất nhiều việc nên liền đem chuyện này ném sang một bên.