Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1704: Chương 1704: Năm Mười Tám Tuổi Đó Đã Xảy Ra Chuyện Gì




Cung Kiệt giật mình, nhíu mày lại nhưng không nói tiếng nào.

Vân Thi Thi chậm rãi trở về chỗ ngồi, cúi đầu, bả vai run lên.

Lại nghe Cung Kiệt trầm giọng nói: “Chị, buông tha đi! Rời xa anh ta đi, được không?”

“...”

“Chị, chị và anh ta là không có khả năng!”

Cung Kiệt ngồi xuống, lòng bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay cô: “Theo em trở về nhà họ Cung đi! Em sẽ cho chị thấy, chị xứng với người tốt hơn!”

“Thế nào gọi là tốt hơn?” Vân Thi Thi ngẩng đầu, khó hiểu: “Tiểu Kiệt, em nói cho chị biết đi, cái gì là tốt nhất?”

“Em không cách nào trả lời cho chị được.”

“Em không thể trả lời được, bởi vì em chưa từng yêu một người.”

Cung Kiệt lại càng không biết nói gì.

Đúng vậy, nhiều năm như vậy rồi, anh chưa từng yêu một người.

Cái gì được gọi là tình yêu?

Anh không hiểu.

Anh không rõ, vì sao lại phải kết hôn?

Vì sao lại phải bên nhau cả đời?

Đối với anh mà nói, phụ nữ chỉ là một sự tồn tại khó nắm bắt mà thôi.

“Đối với chị, anh ấy chính là tốt nhất! Cho dù là ai cũng không thể thay thế được.”

Cung Kiệt nhíu mày: “Chị xác định, anh ta thật lòng yêu chị chứ?”

“...?”

“Nếu như anh ta yêu chị, vậy tại sao sau khi công khai thừa nhận thân phận của Hữu Hữu, anh ta lại không tuyên bố sẽ kết hôn với chị?”

Vân Thi Thi hoảng hốt, trong mắt nổi lên tia giận dữ: “Có phải là em điều tra chị hay không?”

Sắc mặt Cung Kiệt cứng ngắc.

“Tại sao em biết nhiều thứ như vậy?” Vân Thi Thi ép hỏi: “Tiểu Kiệt, rốt cuộc là em làm cái gì? Có một số việc, làm sao em có thể biết rõ như thế? Em nói với chị là em mở công ty, vậy đó là công ty gì?”

Cung Kiệt trầm ngâm một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Nếu như chị đồng ý quay lại nhà họ Cung, em sẽ thẳng thắn với chị!”

“Thẳng thắn?” Ánh mắt Vân Thi Thi bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo: “Cho nên nói, lâu như vậy rồi, em vẫn luôn giấu diếm chị?”

Cung Kiệt: “Em...”

“Em lại đi giấu diếm sự thật với chị sao? Tiểu Kiệt, chị cực kỳ tin tưởng em, tại sao em lại nói dối chị?” Vân Thi Thi có cảm giác bị tổn thương: “Rốt cuộc em còn giấu diếm chị chuyện gì nữa?”

Cô cảm thấy trong lòng buốt lạnh.

Vốn dĩ, cô đến cuộc hẹn này với lòng chờ mong, hy vọng sẽ nhận được sự chúc phúc của Cung Kiệt.

Nhưng mà, cuối cùng cô nhận được cái gì?

Cung Kiệt đi lừa gạt cô.

“Em... Em không có! Có một số việc em không nói thẳng với chị là bởi vì không muốn tổn thương chị!”

“Em tổn thương chị, sau đó lại nói với chị rằng em không muốn làm tổn thương chị sao? Lời này nói quang minh chính đại quá nhỉ?” Vân Thi Thi lại hít sâu một hơi: “Chị hết sức tin tưởng em, sẵn lòng nói cho em nghe tất cả mọi chuyện, nhưng mà em lại che giấu chị rất nhiều chuyện!”

“Được! Nếu chị đã nói chị tin tưởng em, chị sẵn lòng nói cho em nghe mọi chuyện, vậy em hỏi chị chuyện này.” Cung Kiệt bỗng nhiên đứng dậy, nắm chặt lấy bả vai cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, không cho cô có đường né tránh: “Năm mười tám tuổi đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vân Thi Thi giống như bị sét đánh, cả người cứng đờ.

Anh hỏi cô, năm mười tám tuổi đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng cô nên trả lời như thế nào đây?

Cung Kiệt nhếch môi, trên mặt lại có chút áy nói: “Thật xin lỗi! Em biết, có lẽ chị rất thất vọng về em! Đúng vậy, em đã từng điều tra chị, nhưng đều xuất phát từ lòng quan tâm của em! Em biết, chị có hai đứa con trai bảy tuổi, một đứa tên là Mộ Dịch Thần, một đứa tên là Vân Thiên Hữu! Những chuyện liên quan đến chị, em chỉ biết thế này thôi! Em tôn trọng chị, cho nên có một số việc, em không điều tra!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.