Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1357: Chương 1357: Ngả Bài (3)




Cho đến nay, Mộ Nhã Triết ở trước mặt ông ta luôn luôn là trầm ổn, là người đứng sau, dáng vẻ rất đắn đo, thu lại toàn thân sắc sảo và kiêu căng, khiêm tốn ôn thuần.

Nhưng mà hiện giờ, anh cũng không che dấu mình nữa, đem một phần đặc biệt thuộc loại vương giả biểu lộ ra không sót chút nào, trong lúc này, Mộ Lâm Phong lại cảm nhận được từ trên người anh tỏa ra hơi thở khinh thường, quá chói mắt rồi!

“Cháu nhất định phải nhẫn tâm, đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?”

Một con đường sống cũng đều không có.

Mộ Lâm Phong vô cùng đau đớn nhìn anh, có ý đồ cứu vãn lại.

Mộ Nhã Triết liếc nhìn sắc mặt Mộ Lâm Phong tối tăm, cười lạnh một tiếng, mặc kệ ông ta.

“Nhã Triết, cháu thật là đáng sợ.”

Mộ Lâm Phong thất vọng lắc lắc đầu: “Chú hai chưa từng nghĩ cháu là một người nhẫn tâm, vậy mà cháu có thể tàn nhẫn đến mức này! Chú ấy là chú tư của cháu, đồng gốc tương sinh, huyết mạch tương liên đó! Cháu vậy mà không niệm chút tình cảm!”

Trong lòng ông ta, bắt đầu kiêng kị Mộ Nhã Triết.

Hôm nay anh có thể tự tay xử lý xong Mộ Liên Tước.

Vậy ngày mai thì sao, có phải sẽ dùng thủ đoạn như vậy, đuổi tận giết tuyệt ông ta hay không?

Từ xưa đến nay, nhà giàu có thâm sâu, vì quyền hành, giết anh em giết cha, chuyện anh em tương tàn là bình thường.

Mộ Lâm Phong bắt đầu hoài nghi, Mộ Nhã Triết có đại nghịch bất đạo lòng lang dạ thú như vậy rồi không!

“Mộ Nhị, ông cũng đừng cậy già lên mặt, tự cho mình là cao! Trước đây tôi kính trọng ông là bề trên, nhưng ông ỷ vào địa vị mình hiển hách, lấy quyền đè người, lén lút hoán đổi.”

“Mộ Nhị”…

Mộ Lâm Phong bị hai chữ xưng hô ngắn gọn này của anh chọc giận không nhẹ!

Anh vậy mà dám gọi ông ta là Mộ Nhị?

Phải biết rằng, sau khi Mộ Liên Thành qua đời, trên dưới nhà họ Mộ, ngoại trừ Mộ Thịnh, không có người nào có thể gọi ông ta một tiếng “Mộ Nhị” rồi!

Mộ Nhã Triết này rõ ràng là đã không coi trọng ông ta rồi!

Đây là một chút tình cảm cũng không để lại!

Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: “Hóa ra chú hai cũng biết cái gọi là đồng gốc tương sinh, huyết mạch tương liên, tôi còn tưởng rằng khái niệm này ông đã quên mất không còn một mảnh rồi!”

“Cháu có ý gì?”

Mộ Lâm Phong hung dữ liếc mắt nhìn anh.

Mộ Nhã Triết nghiêm túc nói: “Mộ Tứ giết hại tay chân ở phía trước, giết anh giết cha ở phía sau! Vì đoạt quyền, thậm chí ngay cả chuyện đại nghịch bất đạo cũng làm ra được! Ha ha! Có ông ta làm mẫu ở phía trước, tôi chỉ noi theo mà thôi!”

Lời này vừa nói ra, Mộ Lâm Phong đột nhiên không còn lời nào để nói rồi.

“Sao thế? Không nói nữa? Không phải ông muốn biện hộ thay ông ta sao? Tôi cho ông cơ hội này!”

“Hôm nay nợ cũ nợ mới tôi sẽ tính toán hết với ông ta! Cha tôi chết, mẹ tôi chết, Mộ Khuynh Thành chết, ông ta sai Mộ Uyển Nhu hạ độc vào trong thuốc của ông nội, còn phái người đuổi giết con tôi! Chuyện này tôi không tính với ông ta thì tính với ai!”

Mộ Nhã Triết đột nhiên nâng mắt, ánh mắt sắc bén liếc nhìn qua, giọng nói lạnh thấu xương. “Chẳng lẽ là ông sao! Mộ Nhị!”

Mộ Lâm Phong bị ngữ khí của anh làm cho lùi về sau hai bước, ngã ngồi trên ghế.

“Tôi cho ông cơ hội rồi. Tôi nói rồi, ông bảo vệ ông ta, là chuyện của ông. Ông không bảo vệ được, chỉ có thể trách mình không bảo vệ thật tốt!”

“Ha ha! Ha ha…”

Mộ Lâm Phong đã không còn lời nào để nói, chỉ lắc đầu thở dài: “Xem ra chú thật sự già rồi, cháu lợi hại! Cháu thật lợi hại!”

Mộ Nhã Triết đứng gần cửa sổ, toàn thân rét lạnh, chĩa mũi nhọn vào phòng, làm căn phòng lạnh như băng, giống như được băng tuyết bao trùm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.