Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 224: Chương 224: Ôm nhau ngủ




Đè lên người cô, dùng tư thế đó, giữ lấy cô.

Mặc cho cô hơi chống cự cùng bài xích, nhưng cũng không có phản ứng kịch liệt như lần đầu, yếu ớt giãy dụa, đối với Mộ Nhã Triết mà nói, quả thực là không đáng nhắc tới.

Tình đến từ nơi sâu xa nhất, cô chỉ biết vùi gương mặt nhỏ nhắn của mình vào cổ anh, ẩn nhẫn.

Dáng vẻ mềm mại như vậy, quả thực cực kỳ giống một chú mèo bị uất ức, rầm rì, thỉnh thoảng yếu ớt kháng nghị.

Hô hấp nóng rực lướt qua lỗ tai của anh, nhưng không thể nghi ngờ chính là loại dằn vặt biến tướng đối với anh.

Thật không ngờ, cô như vậy càng kích thích nơi sóng ngầm tiềm tàng nơi nào đó trong anh, suýt chút nữa khiến anh muốn hóa thân thành thú, nuốt cô vào bụng không chừa chút xương cốt nào.

Không thể nghi ngờ, ở phương diện này, Mộ Nhã Triết là một người đàn ông tinh lực dồi dào, so với anh, thể lực của cô thực sự rất kém cỏi, đến cuối cùng, lại có chút mê hoặc trợn mắt lên.

Có vài lần, anh muốn chơi đùa trên người cô.

Cơ thể cô cực kỳ mềm mại, bất đắc dĩ, cứ như thế đè lên người cô muốn mấy lần, ngược lại anh cũng xem như là thỏa mãn, hừng đông, anh liền ngừng chiến tranh.

Còn cô, cuối cùng không chống đỡ được mệt mỏi, cả người xụi lơ, nằm trên giường không muốn nhúc nhích.

Mí mắt nặng nề, làm cách nào cũng không mở ra được, cơ thể trằn trọc, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Bên trong căn phòng lớn, tràn ngập mùi vị kích tình kiều diễm.

Cho đến khi chậm chạp bình phục lại hô hấp nặng nề, lúc này anh mới âm thầm nghi hoặc, từ lúc nào, anh bắt đầu cảm thấy ăn người phụ nữ này không biết no?

Cô nằm nghiêng một bên, thân thể vô ý thức cuộn lại, cong thành một đoàn, mái tóc đen lộn xộn tán loạn ở bên gối, che đi nửa gò má, quả thực có một lại quyến rũ khó có thể dùng lời diễn tả được.

Tư thế cô ngủ, đều lấy tư thái cuộn mình, anh từng xem qua một bộ sách nghiên cứu tâm lý học, nói tư thế ngủ của người phụ nữ như vậy, trong tiềm thức, là do thiếu cảm giác an toàn.

Dáng dấp kia, xem ra có chút bất lực, làm người ta thương tiếc.

Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô, chỉ như vậy, nơi nào đó lại có chút rục rà rục rịch.

Người phụ nữ này, thực sự cực kỳ giống Yêu Cơ họa quốc ở cổ đại, từ nhỏ đã có bản lĩnh mê hoặc người, coi như nằm bất động ở đó, tư thái trầm tĩnh cũng đã đầu độc lòng người.

Anh ôm cô vào lòng, xoay người xuống giường, bước vào phòng tắm, cẩn thận lau người cho cô.

Trong lúc đó, anh gọi cho người hầu, sai người mang ga trải giường bị làm dơ đi tiêu hủy.

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô chỉ cảm thấy có một bàn tay ấm áp dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau chùi thân thể cho mình.

Còn nữa, ôm cô lên giường, cánh tay dài kiện mỹ mà mạnh mẽ của người đàn ông ôm hông cô, ôm nhau ngủ.

Một buổi tối, đáp lại bên tai cô là nhịp tim âm vang mạnh mẽ.

Thịch, thịch, thịch, chẳng biết tại sao, lại khiến cô thấy an lòng.

Dường như, có một loại cảm giác được người tỉ mỉ che chở.

Một đêm này, cô ngủ cực kỳ say, hình như đã lâu rồi, chưa từng có một giấc ngủ an tâm đến thế.

Cứ ngơ ngơ ngác ngác ngủ thiếp đi, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, vừa cảm giác đến hừng đông.

Lần thứ hai tỉnh lại, là do cái bụng đói lên tiếng biểu tình, ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã sáng chói chang.

Quay đầu nhìn đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, đã là một giờ chiều.

Cảm giác ngủ đến hôn thiên ám địa, một chút khái niệm thời gian cũng không có.

Cửa sổ mở ra một cái khe, thổi một góc màn cửa sổ, làn gió trong lành ùa vào, thổi đi mùi vị kiều diễm trong phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.