Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 277: Chương 277: Ôm




Hữu Hữu lạnh lùng nói: “Chỉ mình chú thích không đủ, mẹ tôi cũng phải để ý chú mới được nha.”

Lông mày Mộ Nhã Triết giần giật, bị khí phách ngạo mạn của cậu nhóc làm cho câm lặng.

Không hổ là con của anh, giơ tay nhấc chân cũng hiện lên phong phạm đế chủ!

Bỗng Hữu Hữu mỉm cười, khóe môi cong lên nho nhã, cực kỳ giống một thân sĩ nhỏ lịch thiệp.

“Mộ Nhã Triết, chú nên biết rõ một việc. Có lẽ ở trong quan niệm của chú, sự yêu thương của chú với những người phụ nữ khác là ơn trời ban! Nhưng đối với mẹ tôi mà nói, đây chỉ là thật lòng yêu nhau. Dáng vẻ mẹ tôi xinh đẹp, lại dịu dàng săn sóc, huống chi, có đứa con trai như tôi thương mẹ. Nếu muốn ở bên mẹ tôi, phải có tình cảm từ cả hai phía, hiểu rõ chưa?”

“Hửm? Nói cách khác, chú vẫn có cơ hội?” Mộ Nhã Triết hỏi.

Hữu Hữu liếc mắt nhìn anh, hừ lạnh: “Có, phải xem biểu hiện của chú!”

“Vậy thì bây giờ...” Mộ Nhã Triết bỗng mở rộng vòng tay, dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Chú có thể ôm cháu một cái không?”

Giọng nam thuần hậu lộ ra sự cưng chiều của một người cha.

Trái tim Hữu Hữu bỗng cứng lại, đôi mắt trong veo như nước mở to, tim đập chậm lại.

Thình ---- thịch.

Thấy cậu do dự ngơ ngẩn, Mộ Nhã Triết ‘hửm’ một tiếng, đợi cậu đáp lại.

Ôm một cái...

Sắc mặt Hữu Hữu hơi chần chừ, đầu lưỡi nhỏ liếm đôi môi khô, nhìn lồng ngực dày rộng ấm áp của Mộ Nhã Triết, trong ánh mắt hiện lên khát vọng mơ hồ.

Đối với cái ôm của người cha, bất cứ đứa trẻ nào cũng không có khả năng từ chối.

Tiểu Hữu Hữu cũng vậy.

Hốc mắt của cậu bỗng hơi ê ẩm, đau nhức.

Trong lòng lại nhảy nhót, bước tới gần.

Lúc nhỏ, vườn trẻ tan học, nhìn những bạn khác vội sà vào lòng cha, được cánh tay rắn chắc ôm vào ngực, hình ảnh ấy luôn khiến cậu thấy đau đớn.

Cái ôm của mẹ tuy mềm mại, nhưng sức của mẹ quá yếu, khi ôm cậu sẽ hơi không thoải mái.

Nếu có thể được cha ôm, nhất định sẽ rất hạnh phúc nhỉ!

Cánh tay có lực, lồng ngực ấm áp, tim đập thình thịch, ngồi trên bờ vai, dường như vươn tay là có thể chạm đến cả bầu trời!

Cảm giác ấy, chắc chắn rất hạnh phúc đúng không?

Ôm theo khát khao cháy bỏng, quỷ xui thần khiến, Hữu Hữu không kìm lòng nổi đưa tay ra, như thể cả người bị bùa chú không thể kháng cự ma lực.

Ánh mắt Mộ Nhã Triết ấm áp, cầm lấy bàn tay nhỏ của cậu.

Bàn tay nhỏ bé, vốn béo mập, lúc này lại hơi lạnh lẽo, lộ ra sự yếu ớt.

Mặc dù bàn tay không lớn nhưng năm ngón tay lại thon dài, móng tay sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, vô cùng đẹp giống hệt tay anh. Cầm ở trong tay, nhẹ nhãng nắm chặt, dễ dàng bao tay cậu trong lòng bàn tay.

Mộ Nhã Triết phát hiện, trong lòng đối với cậu con trai này, vô cùng hài lòng.

Thông minh hơn người, hiểu chuyện săn sóc, lại vô cùng trưởng thành, khiến người ta không khỏi sinh lòng yêu mến.

Hữu Hữu bỗng rụt lại, vẻ mặt mất tự nhiên.

Nhìn anh, khuôn mặt đỏ hồng, hơi nóng lên.

Dường như rất sợ người đàn ông sẽ hiểu nhầm, lập tức cường điệu lập trường của mình: “Tôi cho chú ôm, là nể mặt mũi của mẹ tôi...”

Mộ Nhã Triết ngớ ra, chợt mỉm cười: “Được.”

“Nhưng tôi cho chú ôm, không có nghĩa là tôi công nhận chú nhé! Còn...phải xem biểu hiện của chú nữa!” Cậu nhóc ngoài miệng nói không, nhưng sắc mặt lại đỏ lên, rõ ràng đang hơi xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.