Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1820: Chương 1820: Phun Lên Mặt Hữu Hữu




Cung Kiệt chậm rãi châm uống cạn lý rượu đỏ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ thân ly, lại như có điều suy nghĩ.

Hữu Hữu nhếch môi, bất đắc dĩ cười một tiếng.

Bất kể như thế nào, cậu sẽ bảo trì chiến tuyến với mẹ.

Nếu như, cậu không cố kỵ về mẹ, theo Cung Kiệt về nhà họ Cung, như vậy, lần đầu cha của Cung Kiệt trông thấy cậu, bằng vào ngũ quan, có thể biết thân phận của cậu.

Đến lúc đó, suy cho cùng sẽ tra ra mẹ, tạo thành phức tạp cho mẹ, đó cũng không phải là thứ cậu muốn nhìn thấy!

Cung Kiệt đánh giá cậu một chút, lại là bỗng nhiên nghĩ đến Vân Thi Thi vì Mộ Nhã Triết, không nguyện ý về nhà, cảm giác ủy khuất.

Anh dò hỏi: “Hữu Hữu, cháu nói xem, vì sao phụ nữ có thể vì tình yêu, hi sinh tất cả?”

Hữu Hữu giật mình, khóe mắt co rút, lập tức yên lặng nói: “Cậu, cháu là cháu ngoại, không phải Bách Khoa Toàn Thư! Cậu không cần thiết cái gì cũng hỏi cháu?”

“Bời vì cậu cảm giác cháu trai là người trên thông thiên văn dưới rành địa lý, thông minh như vậy, nhất định có thể cho cậu đáp án.” Cung Kiệt lười biếng chống cằm, Yên lặng nhìn cậu.

Hữu Hữu yên lặng, khẽ quấy cái cốc một chút, cắn ống hút thổi một trận, thẳng đến khi bên trong nổi lên bọt, cậu hít một hơi, lập tức nói mơ hồ không rõ: “Bởi vì tình yêu không giống nhau! Tình yêu, đối với đàn ông mà nói, khả năng chỉ là một phần của đàn ông, nhưng đối với phụ nữ mà nói, có lẽ là toàn bộ.”

Cung Kiệt nghe vậy, giật mình, lập tức cảm khái nói: “Hữu Hữu, cháu là chuyên gia tình cảm sao? Một câu nói ra tinh túy trong đó!”

Hữu Hữu ghét bỏ nhìn anh một cái, lập tức lạnh lùng nói: “Chuyên gia tình cảm gì chứ, đây đều là nhìn thấy trên sách.”

Cung Kiệt câu môi cười một tiếng, cảm thấy cái đứa trẻ chưa thoát bập bẹ, nhưng nói tới nói lui lại sắc bén, cháu ngoại thật sự là đáng yêu!

“Vẫn không thể lý giải tại sao phụ nữ coi tình yêu là toàn bộ!”

Hữu Hữu liếc anh một chút, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Cậu, cậu đã yêu chưa?”

Cung Kiệt nhíu lông mày: “Cháu hỏi cái này làm gì?”

“Hỏi tình sử yêu đương chút?! Làm sao, không thể hỏi.”

“Cậu không có tình sử yêu đương.”

Cung Kiệt trả lời.

Hữu Hữu liếc một chút, lập tức khinh miệt nói; “Trách không được! Hóa ra là không có yêu đương! Vậy cậu, cậu có cùng phụ nữ chưa?”

“Có ý gì?”

“Chính là... Nam nữ không có quan hệ yêu đương, là bạn lữ trên tinh thần? Hoặc là quan hệ thân thể...”

“Phụt--!!!”

Cung Kiệt giật mình phun rượu lên mặt Hữu Hữu.

Hữu Hữu bỗng nhiên nhắm mắt lại, trên khuôn mặt phấn nộn nhận lấy toàn rượu đỏ, nhất thời có vẻ hơi chật vật, nhất là lông mi dài của cậu, bị dính rượu, cậu khẽ nhăn mày, có vẻ không vui, nhưng đang không ngừng bình phục tâm tình, chung quy là nhẫn nại, không có bộc phát.

Cung Kiệt mờ mịt nhìn cậu, lập tức áy náy nói: “Hữu Hữu, thật xin lỗi, cậu không phải cố ý...”

“...” Hữu Hữu không muốn để ý đến anh, cầm lấy khăn tay mềm mại, tinh tế lau sạch sẽ mặt.

“Cậu, làm phiền cậu chú ý dáng vẻ mình một chút, được chứ? Có gì đáng ngạc nhiên như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.