Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3090: Chương 3090: Quả Trám 13




Lúc nhận tờ sơ khảo, mẹ liền từ từ nhắm hai điền nguyện vọng cho tôi,

Bà dã tâm rất lớn, vung bút lên liền điền cho tôi một trường trung cấp khá có danh tiếng.

Khi đó, trường trung học có danh tiếng, chỉ học sinh có thành tích ưu tú mới có tư cách thi.

Tôi cũng không chịu thua kém, năm lớp 6, đại khái là có chút nỗ lực hơn, khi đi học nghiêm túc nghe giảng bài, thành tích liền tăng mạnh.

Tổng kết cuối năm, thành tích của tôi liền vươn lên dẫn đầu, khiến không ít người kinh sợ.

Tôi thuận lợi đem tờ giấy tổng kết về nhà, mẹ sợ đến mức suýt nữa thì không đứng vững.

Lúc ăn cơm, cha vẫn cảm thán nói, tôi có cái đầu thông minh, chỉ là hơi lười biếng.

Cuộc thi tuyển diễn ra, tôi không ngoài ý muốn lấy được tờ giấy báo trúng tuyển.

Cả cuộc nghỉ hè, tôi từ nô tỳ trong nháy mắt được nâng lên thành công chúa.

Trước đây, lúc học bài không tốt, mẹ sẽ bắt tôi đi làm việc nhà, nói tôi học hành không ra gì, thành tích không tốt sẽ không có tiền đồ, vậy thì ở nhà làm việc nhà giúp chồng dạy con, không thiếu việc làm.

Vì vậy từ nhỏ, bà đã bắt đầu rèn rũa tôi.

Tôi không cho là đúng, tôi cho rằng tương lai của mình vô cùng rộng mở.

Nhưng mà, đến lúc nhận được thư trúng tuyển, tôi lại có chút thất vọng.

Tôi và anh cách nhau ba tuổi, lại giống như cách nhau cả một thời thanh xuân.

Có người nói, trung học, chính là khởi đầu của mọi thiếu niên.

Rất nhiều mối tình đầu, ký ức, đều bắt đầu từ đây.

Nghỉ hè năm ấy, tôi thường xuyên tưởng tượng, trung học, nó có hình dạng gì?

Khi đó, trên ti vi thường chiếu rất nhiều bộ phim về thanh xuân vườn trường, vì vậy, tôi bắt đầu hiếu kỳ, có phải cảnh sinh hoạt trong trường, cũng giống như trên ti vi không?

Đương nhiên, cái ý nghĩ này, trong tuần đầu tiên đi học, đối mặt với bài tập chất thành đống, hoàn toàn tiêu biến rồi.

Hay là thanh xuân, chính là ở trong đống bài tập này đè chết.

“Làm sao lại nhiều bài như vậy?”

Mỗi khi về nhà, tôi liền quẳng cặp xách rồi té trên sa-lon, không nhịn được càu nhàu.

Đông Vũ đi ngang qua, cầm tờ báo trong tay gõ nhẹ vào đầu tôi, nhẹ nhàng nói.

“Về sau sẽ càng nhiều hơn!”

Lúc anh đã trở thành học sinh cao trung năm thứ nhất!

*cao trung: tương đương với cấp trung học phổ thông ở Việt Nam.

Mỗi lần về nhà, bài tập để lên bàn, luôn tạo thành một cảnh tượng nguy nga.

Bây giờ, rốt cuộc cũng đến lượt tôi phải nếm thử tư vị này.

“ Đông Vũ...” Tôi làm nũng.

Anh dường như biết tôi sắp nói gì, trước khi tôi còn chưa kịp mở miệng, liền lạnh lùng nói: “Đừng trong cậy anh sẽ làm bài hộ em!”

Sau khi nên trung học, tôi không còn cách nào được ở bên cạnh Đông Vũ nhiều như trước nữa.

Lúc tiểu học, ngồi bên cửa sổ, quay đầu liền có thể nhìn thấy anh, nhưng giờ đã không còn.

Chỉ là, coi như may mắn, trường của tôi cách trường anh không xa, tan học sớm, tôi sẽ len lén chạy vào trường anh.

Trường anh học công tác bảo vệ rất chặt, đề phòng người ngoài, chỉ là sau trường có một bức tường không cao lắm, tôi vừa may có thể trèo vào.

Anh tan học muộn, vì vậy tôi có thể ngắm nhìn những hoạt động diễn ra trong ngôi trường này.

Thư viện, phòng học âm nhạc, sân thể thao, thậm chí là khu vực dành cho giáo viên.

Lúc buồn trán, tôi liền ôm túi sách ngồi trong sân thể dục, nhìn một đám người chơi bóng rổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.