Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3102: Chương 3102: Quả Trám 25




“Trước kia Tô Kỳ lén lái xe của ba anh ta ra ngoài, là một chiếc Bentley, nghe nói một chiếc mấy trăm vạn lận đó! Anh ta không có bằng lái, xe và người bị cảnh sát giao thông bắt lại, sau cùng ba anh ta chuộc anh ta về!”

“Nhà Tô Kỳ có rất nhiều tiền, cha mẹ đều là chủ xí nghiệp rất có anh tiếng trong thành phố chúng ta, nghe nói, anh ta sống trong khu nhà cao cấp Song Lung, biệt thự hơn một ngàn mét vuông, có hai bể bơi! Vườn hoa còn rộng hơn sân bóng đá!”

...

Ấn tượng của tôi với anh ta rất tệ, nhưng mặc kệ tôi tránh né anh ta thế nào, tôi đã xem nhẹ kiên nhẫn của anh ta.

Nam sinh còn trẻ, một khi có hứng thú với chuyện gì, đại khái sẽ trở nên vô cùng ham thích, không để ý ánh mắt và quan điểm của bất kì ai, mà đi làm chuyện này.

Thích chơi bóng rổ, thì cố gắng chơi bóng rổ.

Theo đuổi một nữ sinh, thì cố gắng theo đuổi.

Bọn họ không nghĩ rằng, chuyện này sẽ thành công hay thất bại, có lẽ chỉ hưởng thụ vui vẻ trong quá trình.

Bao gồm, chuyện tình yêu.

Sau khi lớn lên, tôi từng nghĩ, nếu chúng ta ra ngoài xã hội, từ từ học được cách xử sự khéo léo, học được không chiếm được thì từ bỏ, không nên cố chấp thì không cần cố chấp như thế, Tô Kỳ cũng được, tôi cũng được, lúc trước có còn giống thiêu thân lao đầu vào lửa, phấn đấu quên mình mà đuổi theo ngọn hải đăng trong lòng.

Tựa như tôi thích Đông Vũ vậy, Tô Kỳ thích tôi, làm sao mà không phải khư khư cố chấp.

Thời niên thiếu, mọi người chê cười chúng ta, quá khờ dại, quá ngây thơ, chúng tôi không cho là đúng.

Chúng tôi tự cho là mình trưởng thành, chúng tôi bướng bỉnh, không cam lòng, mạnh mẽ, phản nghịch, chúng tôi cho rằng, cuộc sống của mình, mới là cuộc sống chân thật.

Người lớn thật ngu xuẩn.

Nhưng mãi đến lúc thật sự trưởng thành, quay đầu lại, mới đột nhiên phát hiện, hóa ra mình lúc còn trẻ, thật sự rất khờ dại, rất ngây thơ.

Từ nhỏ, tôi cho rằng thích một người, thì nhất định phải không sợ hãi mà theo đuổi, nhưng khi lớn dần, đối với tình yêu, tôi lại cảm thấy thật khó để lấy hết dũng khí.

Chỉ vì quá mức lý trí, lý trí biết rõ rằng, chìm trong tình yêu, nhất định sẽ bị thương một lần lại một lần, đau đến thấu xương.

Tôi luôn nói, đừng quá say đắm trong tình yêu.

Nó không mang đến điều gì hay ho, hạnh phúc chỉ là số ít, đau đớn khi mất phương hướng luôn nhiều hơn.

Kiên trì một lần lại một lần, mãi đến cuối cùng nhịn đau buông tay, khắc cốt ghi tâm.

Yêu, một nửa là đủ rồi.

Nó cũng không phải tất cả của cuộc sống.

Nhưng mà, tóm lại nói thì dễ, lại không nhất định có thể làm được.

Tôi cũng chỉ có thể mạnh miệng mà thôi.

Dù là tôi, cũng đi không ra khỏi hoàn cảnh này, tựa như đầm lầy bị bao phủ trong sương mù.

Tô Kỳ khi đó, đại khái cũng giống như ta, thích, không sợ hãi.

Có lẽ là anh ta quá cố chấp, cuối cùng làm tôi lung lay, khi anh ta đưa một cái Cornetto vào trong tay tôi, tôi thuận tay nhận lấy, nói một tiếng “Cảm ơn”, tôi chưa từng phát hiện, ánh mắt anh ta, vui vẻ cỡ nào.

“Em bằng lòng nói chuyện với anh?”

Tôi cười.

Bằng lòng để ý đến anh ta, là vì tôi thấy anh ta quá u mê, đi sau lưng tôi mỗi ngày, giống một cái đuôi.

Từ nhỏ, chỉ có tôi là người theo đuôi Đông Vũ, một ngày nào đó, cũng có người, đi theo tôi giống như tôi đi theo sau Đông Vũ vậy, hình như vì vậy, đối mặt với việc anh ta đi theo tôi, tôi cũng không chán ghét lắm.

“Có người về nhà cùng tôi, cũng không tệ.”

Tô Kỳ cười.

Tôi nhìn anh ta một cái, nhịn không được nói, “Anh có vẻ cũng không hư hỏng như trong lời đồn!”

“Lời đồn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.