Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3158: Chương 3158: Quả Trám 75




Tôi đóng kín bản thân mình, giấu mình ở một nơi thật nhỏ hẹp, trốn tránh không chịu đi ra ngoài.

Thỉnh thoảng Tô Kỳ cũng sẽ đến tìm tôi, nhưng cha mẹ ra lệnh, cấm chúng tôi gặp mặt.

Anh ta sẽ gọi vào điện thoại bàn nhà tôi, trong phòng tôi không có điện thoại, mẹ nhận được điện thoại của anh ấy, mắng chửi vài câu, rồi cúp máy.

Nhưng anh ấy lại không chịu buông tha, cha ngày hai bữa gọi điện thoại tới.

Còn tôi, giống như người mất hồn, ôm quyển nhật ký, viết viết, rơi nước mắt, lau sạch sẽ, lại tiếp ghi chép.

Tôi hỏi anh ấy trong quyển nhật ký, Đông Vũ, dù chỉ một chút thôi, anh có từng thích em không?

Nếu chúng ta không phải anh em thì có tốt không?

Nếu anh không phải Doãn Đông Vũ, hoặc em không tên Doãn Hạ Thuần, chúng ta tình cờ gặp được nhau, vậy những trở ngại kia, liền có thể thực hiện được rồi!

Nhưng mà, nếu anh không phải Doãn Đông Vũ, em không phải Doãn Hạ Thuần, thế giới của chúng ta có liên quan với nhau sao?

Thích một người không nên thích, thật sự là một chuyện rất đáng xấu hổ sao?

...

Tôi biết rõ là mình sẽ không nhận được câu trả lời, những vẫn viết ra tất cả những câu hỏi của mình vào trong quyển nhật ký.

Ngày nào cũng cứ như vậy mà trôi qua, mãi đến một ngày, tôi nghe thấy ngoài cửa phòng có tiếng động khác thường.

“Đông Vũ ——!? Con làm sao vậy?!”

“Ông ơi, mau lại đây! Cả người Đông Vũ đầy vết thương!”

Tôi nghe vậy, khẩn trương mở cửa đi ra ngoài, lại thấy trong phòng khách, Đông Vũ bị thương đầy người quỳ trên mặt đất, gương mặt có nhiều vết bầm, đặc biệt là khóe mắt bị bầm rất nghiêm trọng, giống như bị người khác đấm rất mạnh!

Tôi vừa nhìn thấy, giống như phát điên bổ nhào lên người anh ấy, kinh hoảng la to: “Anh... Anh bị làm sao vậy?”

Đông Vũ ngước mắt nhìn ta, khóe môi dịu dàng cong lên.

“Thằng đó tên là Phương Lương, có phải không?”

Tôi như bị sét đánh mà sửng sốt!

Anh ấy ôm vai tôi, áp vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng xoa lưng tôi, khó khăn cong khóe miệng, ôn nhu an ủi tôi: “Đừng sợ, được không? Anh đã thay em hung hăng giáo huấn thằng đó rồi!”

Anh ấy nói, giọng nói có chút nghẹn ngào, càng dùng sức mà ôm chặt tôi: “Không cần phải sợ, cho dù xuống địa ngục, anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”

Tôi thấy anh ấy rơi nước mắt, trong lòng đau đến hít thở không thông.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”

Cha mẹ đứng bên cạnh gấp gáp tới nỗi luống cuống tay chân.

Ngoài cửa, Tô Kỳ đuổi theo tiến vào, cả người anh ta cũng đầy vết thương, bộ đồng phục trên bị xé rách mấy chỗ, mà trên mặt, cũng có dấu vết bị người ta đánh, anh ta đi đến trước mặt Đông Vũ, bộ dạng xốc xếch, nhìn tôi, siết chặt nắm tay, lại yên lặng mà buông ra.

Tôi lập tức ý thức được, xem ra đã xảy ra chuyện gì rồi, lập tức ngồi xụi lơ trên mặt đất, trong ngực quặng đau!

Chuyện là, Tô Kỳ và Đông Vũ trên đường về nhà, cùng một đám thanh niên không hẹn mà gặp.

Trong đó cũng có Phương Lương.

Phương Lương nói với tô kỳ, anh ta muốn đến quán bar chơi, nhưng xe bị người nhà lấy rồi, cho nên tìm Tô Kỳ để mượn xe.

Tô Kỳ nói chìa khóa ở nhà, Phương Lương liền nói vậy thì về nhà lấy.

Trên đường đi, Tô Kỳ vô tình nhắc tới tên tôi, bởi vì tôi bị nhốt lại, dường như không thể ra cửa, anh ta chỉ có thể từ Đông Vũ mà biết được tin tức của tôi.

Phương Lương nghe thấy tên tôi, cảm thấy quen thuộc, hỏi một hồi, bỗng nhiên cười khinh miệt, sau đó nói: “À, thì ra là con nhỏ đó!”

Tô Kỳ có chút ngoài ý muốn, hỏi anh ta làm sao lại biết tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.