Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3160: Chương 3160: Quả Trám 77




Đang lúc lo lắng đề phòng, tôi nghe thấy mẹ Phương Lương ở ngoài cửa thở phì phì nói: “Con của tôi từ bé đến giờ luôn là cục cưng trong nhà, từ nhỏ đến lớn, không ai dám động một đầu ngón tay của con tôi! Bây giờ thì sao, nằm trong phòng bệnh nặng, sống chết không rõ!...”

“Phải phạt, kiên quyết trừng phạt! Tuổi còn nhỏ như vậy, ra tay đã độc ác đến thế, lớn lên còn không thành tội phạm giết người hả?! Hai học sinh này nhất định là cặn bã của xã hội, phán tử hình còn chưa đủ!!...”

“Nếu như pháp luật không thể phạt, nhà họ Phương tôi cũng không phải ngồi không! Cứ chờ xem!!”

Tôi nghe xong, trong lòng giãy giụa thật lâu, bỗng nhiên cũng không biết lấy dũng khí từ đâu.

Bỗng nhiên, tôi đứng dậy, đi đến ngoài cửa, mãi đến lúc đi đến trước mặt người phụ nữ kia mới dừng lại.

Bà ta nhìn tôi, nhíu mày, tôi lên tiếng trước: “Dì Phương, chuyện này, tôi đề nghị dì nên ra mặt giảng hòa với nhà chúng tôi thì tốt hơn!”

“A..., cô là là em gái của học sinh đánh người kia đúng không?! Nói năng thật kiêu căng! Cút sang một bên đi!”

Bên cạnh bà ta, người đàn ông kia nói, “Khởi tố hai học sinh kia cố ý gây thương tích, đều đã trưởng thành rồi đúng không? Sẽ xử không nhẹ đâu!”

Tôi nghe xong, xiết chặt quả đấm, ra vẻ bình tĩnh nói, “Nếu các người dám khởi tố anh tôi cố ý gây thương tích, vậy thì, tôi sẽ khởi tố Phương Lương, hiếp dâm thiếu nữ vị thành niên!”

Ba mẹ tôi chạy tới, nghe câu nói này, ngẩn người tại chỗ.

Mẹ căng thẳng đi lên kéo tôi, tôi bỏ tay bà ta, nhìn mẹ Phương Lương chằm chằm.

“Hiếp dâm thiếu nữ vị thành niên?”

Tôi nắm chặt nắm tay, hít sâu, gằn từng chữ nói, “Mấy hôm trước, tôi mới vừa phẫu thuật phá thai. Phương Lương thừa dịp tôi uống rượu sau, mang tôi đến khách sạn mướn phòng. Bà không biết chuyện này đúng không!?”

“...”

“Phương Lương hẳn là có hai mươi tuổi rồi nhỉ? Vậy là đã trưởng thành rồi, như thế, hiếp dâm thiếu nữ vị thành niên, tội danh hẳn là nghiêm trọng hơn cố ý gây thương tích nhiều!? Nếu bà muốn làm lớn chuyện, tôi cũng không ngại theo tới cùng!”

Mẹ Phương Lương giận dữ nói, “Dựa vào lời nói từ phía mày, có chứng cớ gì nói con tao *** mày?”

“Là hiếp dâm, dì à.”

Tôi cố nén sự nhục nhã trong lòng, ra vẻ bình tĩnh nhưng từng chữ như trích máu, “Nếu bà không tin, tôi nghĩ là, khách sạn có ghi lại họ tên và chứng minh nhân dân của người mướn phòng.”

“...”

“Với lại, nếu lập án điều tra, tôi cũng sẽ phối hợp toàn bộ! Mặc kệ phải thu thập chứng cứ thế nào, tôi cũng chấp nhận.”

“Cái gì?”

“Tôi biết, thế lực nhà họ Phương không nhỏ, chúng tôi chỉ là dân chúng bình thường, khó có thể đối kháng với các ngươi.”

Dừng một chút, giọng của tôi mang theo tiếng khóc nức nở, chữ chữ như châu ngọc, “Nhưng nếu là tôi nói với truyền thông thì sao! Các ngươi có bản lĩnh ép xuống không?!”

“Mày...”

Mẹ Phương Lương tới gần tôi vài bước, nghiến răng nghiến lợi, “Mày cho rằng, một đứa con gái chuyên lừa đảo như mày, có thể uy hiếp tao sao? Hay là mày không biết tự lượng sức mình, muốn đấu với tao!”

“Phải! Là tôi không biết tự lượng sức mình! Chúng ta cùng chờ xem đi! Cho dù có phải liều cái mạnh này, tôi cũng tuyệt không cho phép các người động vào một sợi tóc của anh trai tôi!”

Bà ta cả vú lấp miệng em, tư thái của tôi cứng rắn kiên định, bà ta ngơ ngẩn nhìn tôi một lúc lâu, đại khái là ánh mắt của tôi quá kiên định quyết liệt, uy hiếp được bà ta, bỗng dưng cắn răng gật gật đầu, “Được, được! Xem như mày giỏi!”

Nói xong, bà ta kéo người đàn ông kia, nghênh ngang đi mất!

Mẹ xông tới đau lòng ôm lấy tôi, từ đoạn đối thoại lúc nãy, lúc này bà mới biết, đứa bé kia, cuối cùng đến từ đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.