Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1895: Chương 1895: Quản Lý Lý, Cháu Sợ...




Hữu Hữu trả lời: “Mẹ, thật xin lỗi, hiệu trưởng nói muốn mời con đi ăn bánh ngọt, cho nên...”

“Sau này không cho đi nữa. Bây giờ cũng đã trễ rồi, mẹ sẽ rất lo lắng.”

“Dạ được rồi!” Hữu Hữu tủm tỉm an ủi cô: “Mẹ, con không phải là con nít, mẹ đừng lo lắng nữa. Con ăn bánh ngọt xong, hiệu trưởng sẽ đưa con an toàn về nhà!”

Vân Thi Thi bĩu môi, không biết nói gì!

Một đứa trẻ bảy tuổi nói với cô: Con không phải là con nít.

Nghe thế nào cũng cảm thấy không ổn.

“Được lắm, không cho phép đùa giỡn với mẹ, nếu không muốn mẹ lo lắng, thì nhớ về sớm một chút, không được ham chơi! Ở bên ngoài, cũng phải biết lễ phép với người lớn.

“Con biết rồi! Mẹ yên tâm.”

Cúp điện thoại, Vân Thi Thi ôm Tiểu Dịch Thần, dịu dàng hỏi: “Bảo bối ngoan, đói bụng không? Hôm nay mẹ về trễ, để bồi thường, con muốn ăn cái gì, mẹ làm cho con ăn?”

Tiểu Dịch Thần nghe xong, giật mình, lẳng lặng nói: “Nếu mẹ thật sự muốn bồi thường cho con, vậy thì dẫn con ra ngoài ăn đi.”

Trái tim yếu ớt của Vân Thi Thi bị đả kích sâu sắc.

Tay nghề nấu ăn của cô kém đến như vậy sao!

Cô thỏa hiệp một bước: “Vậy con muốn ăn cái gì, mẹ dẫn con ra ngoài ăn?”

“Con sao cũng được. Hay là mẹ hỏi ý kiến của ông ngoại đi, ông ngoại muốn ăn cái gì, Tiểu Dịch Thần sẽ ăn cái đó!”

Cậu bé rất hiểu chuyện, làm Vân Nghiệp Trình không khỏi cười lên, vốn là trong lòng chất chứa đầy phiền muộn, nhưng cũng đã bị hòa tan đi không ít.

Ông nhận lấy Tiểu Dịch Thần từ trong lòng Vân Thi Thi, không nhịn được mà trêu chọc cậu: “Tiểu Dịch Thần thật hiểu chuyện! Ông ngoại ăn bánh bột bắp, Tiểu Dịch Thần cũng ăn sao?”

“Đương nhiên! Ông ngoại muốn ăn cái gì, Tiểu Dịch Thần mời ông ngoại ăn.”

Tiểu Dịch Thần vỗ vỗ vào cái túi bên hông mình, cười hì hì: “Trong người Tiểu Dịch Thần có rất nhiều tiền riêng đó, hắc hắc.”

Câu nói này chọc cười Vân Nghiệp Trình, ông vuốt ve sờ cái đầu nhỏ của cậu, yêu thương không muốn buông cậu ra.

Hình ảnh này thật hòa thuận vui vẻ.

...

Hữu Hữu ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, có chút ghét bỏ nghịch cái ghế an toàn dành cho trẻ em, không chút lưu tình mà nói: “Sau này không cần giả bộ trang bị cái ghế này nữa, ngồi không thoải mái.”

Lý Hàn Lâm im lặng.

“Tổng giám đốc Vân, là một đứa trẻ, trên xe cần phải chuẩn bị ghế ngồi dành cho trẻ em. Nếu không, bị cảnh sát giao thông cản lại, chú sẽ phải bị khiển trách phê bình.”

Hữu Hữu nhìn lên trời.

Lý Hàn Lâm khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: “Tổng giám đốc Vân, lần này cháu có gì muốn phân phó đây?”

Hữu Hữu trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi nói: “Hôm nay, đồn cảnh sát gọi ông ngoại và mẹ cháu đến, nói là cần phải nhận diện tử thi.”

Lý Hàn Lâm nghe vậy, nhạy bén, ngay lập tức ý thức được chuyện gì, sắc mặt âm trầm thêm mấy phần.

Hữu Hữu quay sang nhìn ông, nói: “Chú thay cháu liên lạc với bên cảnh sát, cháu muốn nhìn qua báo cáo khám nghiệm tử thi.”

“Là đồn cảnh sát nào vậy?”

Hữu Hữu lắc đầu.

Cậu cũng không biết đó là đồn cảnh sát nào nữa.

“Nếu là được vớt lên từ dưới biển, thì bên cảng cũng có tư liệu ghi chép, chuyện này không cần phải rút dây động rừng.”

“Chú có vài người quen ở đồn cảnh sát, muốn lấy một phần báo cáo tử thi, hẳn cũng không phải là việc khó.”

Lý Hàn Lâm đang nói chuyện, lại thấy sắc mặt Hữu Hữu trắng bệch đến dọa người, ông lại nhìn đến hai bàn tay cậu đang đặt trên đầu gối, kể cả từng đầu ngón tay, đều đang phát run lên.

Có thể nhận ra, cậu đang cực kỳ bất an.

“Tổng giám đốc Vân, cháu làm sao vậy?” Lý Hàn Lâm ân cần quan tâm hỏi.

“Quản lý Lý, cháu sợ.”

Giọng nói của Hữu Hữu vừa hoảng sợ vừa vô lực, trong không gian yên tĩnh, làm người ta cảm thấy xót xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.