Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2512: Chương 2512: Sở Tiểu Bảo (3)




Hạt đậu nhỏ nghiêm túc nói: “Nếu không lúc mẹ mở cửa ra, trong phòng lạnh lẽo trống vắng sẽ cảm thấy vô cùng cô quạnh.”

“Ngoan.”

Sở Hà dừng một chút, ôm cậu nhóc đến trước mặt Mạnh Tinh Tuyết, nói: “Tới đây, Tiểu Bảo, chào dì đi.”

Hạt đậu nhỏ có chút nhìn thoáng qua Sở Hà, sau đó ánh mắt nghi hoặc rơi vào trên người Mạnh Tinh Tuyết, vừa tò mò, vừa kinh ngạc hỏi: “Dì này là ai vậy mẹ? Là khách của mẹ sao?”

“Ừ! Từ hôm nay trở đi, dì này sẽ ở nhà chúng ta, về sau chính là khách nhà chúng ta, Tiểu Bảo phải ngoan ngoãn, không được nghịch ngợm làm phiền dì đâu nhé!”

“Sao lại nói vậy?!”

Mạnh Tinh Tuyết nói: “Đâu có gây phiền phức gì đâu, em rất thích trẻ con, hơn nữa em ở chỗ này rõ ràng là làm phiền mẹ con chị mới đúng!”

Sở Hà nhìn cô ta một cái, ánh mắt ấm áp: “Về sau nếu đã ở chỗ này rồi thì chúng ta cũng không cần khách khí với nhau nữa!”

Có lẽ là do đã từng rơi vào cảnh ngộ giống nhau, trong mắt hai người phụ nữ đều có những cảm xúc không cần nói cũng tự hiểu!

Mạnh Tinh Tuyết đi đến trước mặt cô, hơi cúi thấp người, nói với hạt đậu nhỏ: “Cháu tên gì?”

Hạt đậu nhỏ bỗng có chút vội vã, cũng có thể là do xấu hổ, hay thẹn thùng, nhìn khuôn mặt mỹ lệ tinh xảo đến gần mình, một đôi mắt xinh đẹp nhìn cậu, đôi mi dày chớp chớp, khiến cho giọng nói của cậu cũng trở nên khẩn trương hơn: “Chào... Chào dì! Cháu... Cháu tên Sở Tiểu Bảo!”

“Tiểu Bảo sao? Cái tên thật đáng yêu! Về sau, con gọi dì là dì Tinh Tuyết có được không?”

“Dì Tinh Tuyết?!”

Ánh mắt Sở Tiểu Bảo sáng hơn mấy phần, có chút thẹn thùng hỏi: “Dì Tinh Tuyết!... Tên của dì...Giống hệt tên chị Tinh Tuyết trên ti vi nha!”

“...?”

Mạnh Tinh Tuyết có chút tò mò mở to hai mắt nhìn, đối với lời nói của cậu nhóc cô như lọt trong sương mù, trong lúc đó có chút không hiểu lắm.

Sở Hà lập tức giải thích nói: “Năm trước, trên tivi có chiếu một bộ phim kiếm hiệp, ừm, gọi là cái gì mà 《 Cổ kiếm kỳ đàm 》...Trong phim có nữ chính gọi là Tinh Tuyết.”

“Thì ra là vậy...”

Sở Tiểu Bảo bỗng nhiên giãy giụa muốn xuống đất, hai chân chạy tới trước bàn, sau đó cẩn thận cầm lấy một cốc nước đã được rửa sạch, bàn tay nhỏ bé lấy hộp lá trà ở trong ngăn tủ ra, túm lấy một ít lá chà bỏ vào sau đó lại lon ton chạy vào phòng bếp, đổ một ít nước sôi ra, rồi lại lập tức chạy ra đặt cốc nước lên bàn trà.

Sau đó cậu nhóc lại nhiệt tình chạy đến trước mặt Mạnh Tinh Tuyết, cẩn thận nắm góc áo của cô, khẽ kéo kéo, có chút thẹn thùng nói: “Dì, Tiểu... Tiểu Bảo pha cho dì cốc chà nóng... Thời tiết có chút lạnh, dì uống chút trà nóng, cơ thể sẽ ấm hơn.”

Mạnh Tinh Tuyết vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Sở Hà một cái, có chút ngoài ý muốn, “Tuổi còn nhỏ mà rất hiểu chuyện nha?”

“Dì, đây là chuyện cháu nên làm! Bởi vì dì là vị khách đầu tiên của mẹ tới đây.”

Sở Tiểu Bảo nghiêm túc nói.

Cậu nhóc kia nhiệt tình như thế lại khiến Mạnh Tuyết Tinh có chút xấu hổ.

Cô đến ngồi xuống ghế sofa, Sở Tiểu Bảo xấu hổ đứng một bên cứ giương mắt nhìn cô, bỗng nhiên dặn dò một câu: “Dì cẩn thận nóng!”

“Ừ, cám ơn cháu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.