Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1250: Chương 1250: Tạm Thời Không Có Cách Nào Liên Lạc




“Em xem trên TV, ở trong thành phố có rất nhiều tòa nhà cao tầng, rất là cao ấy! A? Nếu cao như vậy, gió thổi sẽ không bị đổ sao?”

“Anh trai nhỏ à, nhà anh ở nơi nào vậy? Nhà anh có hay ăn bánh khoai môn không? Mẹ em sẽ làm bánh khoai môn đấy, ăn rất ngon! Bánh làm từ khoai môn, vừa ngọt ngào vừa giòn giòn!”

Nói xong, cô bé vô cùng hưng phấn, lập tức nhảy xuống giường, chạy ra ngoài cửa, cũng không biết là đi làm gì.

Một lát sau, trên tay cô bé bưng một cái mâm, nhảy nhót mà đi vào.

Trên mâm là mấy chiếc bánh màu vàng óng ánh.

Cô bé đưa tới trước mặt cậu, hàng lông mày hơi giuơng lên, cười nói: “Đây là bánh khoai môn do tự tay mẹ em làm, ăn rất ngon đấy! Bánh vừa mới làm xong phải ăn ngay, anh có muốn nếm thử không?”

Dứt lời, cô bé liền cầm một chiếc bánh lên cắn một miếng thật to, nhai ngấu nghiến. Giòn tan, xem cô bé ăn khiến người ta cảm thấy rất ngon miệng.

Hữu Hữu có hơi chần chừ, nhưng mà hiện giờ cậu thật sự là quá đói, hai ngày nay cậu chưa có gì bỏ bụng, bụng đói kêu vang, bởi vậy cũng không đắn đo quá nhiều như vậy, cầm lấy một chiếc bánh cắn ở trong miệng.

“Ai da——”

Ngọt quá đi!

Ngọt đến dính nha.

Hữu Hữu cắn thêm miếng nữa, nhai nhai trong miệng.

Linh Linh thấy cậu ăn nhiệt tình như vậy, càng thêm vui mừng khôn xiết, vui vẻ hỏi: “Ăn ngon không? Có phải ăn rất ngon không?”

“Ừm.” Hữu hữu khách khí gật đầu.

Tuy rằng không hợp khẩu vị của cậu lắm, nhưng mà hiện giờ cậu rất đói bụng, nên cũng cảm thấy cũng khá ngon.

Vậy là Linh Linh liền ngồi ở mép giường cùng cậu, mỗi người một chiếc bánh, cô bé miệng lưỡi không ngừng ríu rít, vừa từ từ nhấm nháp hương vị của chiếc bánh khoai môn.

Hữu Hữu khách khí mà đáp lại cho có.

“Anh đã nhìn thấy TV bao giờ chưa? Nhà em có TV đó nha! Năm ngoái cha em vừa mua trên thị trấn đó!”

Linh Linh đi xuống giường, chạy ra chỉ cho cậu chiếc TV, Hữu Hữu vừa thấy, khóe môi hơi cong lên.

Cái TV này chắc là hàng second-hand rồi?

Chiếc TV đen trắng, chỉ khoảng hơn mười tấc, vừa mở ra, hình ảnh bông tuyết tung bay.

Loại TV này cũng sản xuất từ mười mấy năm trước rồi, bây giờ chắc chắn đã bị đào thải.

Nhưng mà ở trong thôn An Dương này, có thể có một cái TV như vậy, đã được coi là dư dả lắm rồi.

Kiểm tra TV cũng không thấy có mấy kênh là xem được, lúc này, chỉ có các bản tin nhàm chán thôi, nhưng mà Linh Linh lại rất chăm chú theo dõi, đối với cô bé mà nói, chỉ cần có hình ảnh, có người chuyển động là cô bé đã cảm thấy thú vị lắm rồi.

Một lát sau, người đàn ông vội vàng trở về, mang đến một tin không tốt.

Khi anh ta chạy đến, quầy bán quà vặt đã đóng cửa mất rồi, sau khi nghe ngóng mới biết được là chủ tiệm lên thị trấn để nhập hàng, từ đây lên thị trấn cũng hơn ba mươi dặm, cũng vừa mới đi, hơn nữa còn phải nhập hàng, nhanh nhất ngày mai mới có thể trở về.

Vì vậy người đàn ông đành xếp hàng chờ cả đêm, chờ ngày mai ông chủ quầy bán quà vặt trở lại để gọi điện thoại liên lạc với người nhà cậu bé.

Trong lòng Hữu Hữu tuy rằng lo lắng, nhưng cũng không có cách nào khác.

“Vậy làm phiền chú vậy.”

Hữu Hữu khách khí cảm ơn.

Người đàn ông liền đỏ mặt, ngượng ngùng nói. “Ai! Đừng nói như vậy, chú xấu hổ chết mất! Cậu bé à, cháu có thể tha thứ cho chú thì tốt rồi! Nếu như không phải chú đào cái hố sâu như vậy, cậu cũng sẽ không bị rơi vào!”

Hóa ra người đàn ông này vẫn còn áy náy chuyện đấy.

Hữu Hữu trấn an một câu: “Không có gì đâu.”

Người không sao là tốt rồi.

“Chú chỉ sợ ba mẹ cháu sẽ tra hỏi, sợ là họ sẽ tới tìm chú hỏi tội! Ai, người anh em nhỏ à, chú thật sự không nghĩ rằng sẽ phát sinh chuyện như vậy đâu, trong lòng chú cũng thật sự rất áy náy ……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.