Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 391: Chương 391: Tặng kinh hỉ cho cậu nhóc (1)




Không biết lần này, mẹ tặng cậu cái gì?

Tháo giấy gói ra, cõi lòng cậu đầy mong đợi mở hộp quà, bất chợt trông thấy bên trong hộp, lẳng lặng nằm một chiếc đồng hồ đeo tay có khả năng định vị.

Mày của Vân Thiên Hữu co giật.

Công ti Nhạc Trí vừa chuyển hướng sang lĩnh vực đồng hồ đeo tay đa năng, có thể trò chuyện video, có thể vị GPS toàn cầu, có chức năng báo nguy hiểm.

Cậu có thể nói...đây là đồng hồ do cậu thiết kế ra không?

Khóc không ra nước mắt a.

Cho nên nói, quà của mẹ tặng cậu, góp phần vào doanh thu đồng hồ đeo tay của công ti cậu?

“Thích không?” Vẻ mặt Vân Thi Thi chờ mong nhìn cậu, ngóng dáng vẻ kinh ngạc của cậu.

Lông mày Vân Thiên Hữu nhếch nhếch, nhưng lúc ngẩng đầu lên lại là khuôn mặt ngây thơ rạng rỡ: “Thích nha! Mẹ tặng quà gì Hữu Hữu cũng thích hết!”

Nhà họ Mộ.

Ăn xong cơm tối, Mộ Nhã Triết đi đến phòng sách, còn Tiểu Dịch Thần đang đau khổ làm bài tập, nỗ lực bẻ ngón tay tính toán. Thể chất của cậu rất khỏe mạnh, nhưng lại cực kì yếu các môn khoa học tự nhiên, bài tập số học đối với Vân Thiên Hữu dễ như ăn bánh, nhưng với Tiểu Dịch Thần thì chỉ hận không thể mọc thêm mấy ngón tay để tính toán.

Gặp phải phép trừ còn đỡ.

Gặp phải phép nhân chia, cậu nhóc hận không thể nhắm mắt ngất xỉu.

Do đang quá tập trung làm toán nên cậu không nhận ra ngoài cửa có tiếng bước chân vững vàng.

“Cách” một tiếng, hình như có người đẩy cửa, bước chân thong thả ung dung, khoan thai như một vị quý tộc.

Người đàn ông không nói gì, chỉ đi đến trước bàn, bình tĩnh nhìn cậu nhóc đang cặm cụi trên bàn. Cậu mặc bộ đồ ngủ nhung màu trắng, vừa nhìn cực kì giống bộ lông thuần trắng của mèo con.

Nhưng cậu nhóc này, còn đáng yêu hơn cả mèo con.

Cậu nhóc cúi thấp đầu, rất nghiêm túc vắt óc, nhìn từ trên cao xuống chỉ thấy làn mi chắc chắn là di truyền từ Vân Thi Thi, vừa dài vừa dày, nhưng lông phượng đen, gắn trên mi mắt để lại bóng râm nhạt trên quầng mắt.

Anh vươn tay cầm lấy cuốn sách giáo khoa của cậu để sang một bên, Tiểu Dịch Thần ngạc nhiên, khóe mắt nhìn thấy bàn tay kia, trắng bóc, mười ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay đầy sức mạnh.

Cậu không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, thấy người đàn ông đang cúi đầu nhìn sách giáo khoa của cậu, đầu lông mày nhu hòa, khóe môi như cong lên.

Trong phòng sách chỉ để ánh đèn vàng cam của chiếc đèn bàn, trong ánh đèn khi sáng khi tôi, nửa gương mặt tuấn tú chìm trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm, nhưng lại có sự tuấn mĩ trí mạng.

Hình như trên mặt anh không có bất kì biểu cảm gì, Tiểu Dịch Thần luôn cảm thấy, trên người cha có phong phạm đế vương bẩm sinh, giơ tay nhấc chân có khí độ bất phàm, như sinh ra đã là quý tộc, người khác luôn không tự chủ mà bị thần phục!

Cậu luôn ước ao trở thành người đàn ông như cha vậy.

Cậu nhóc vội vàng đứng dậy, không biết làm gì.

Những bài tập đều là Mộ Nhã Triết giao cho cậu, cho cậu cả một buổi chiều để cậu tính 1000 phép toán.

Nhưng cậu vắt óc đến váng cả đầu, đến giờ cũng chỉ làm được đến phép thứ 370, đã hoa mắt chóng mặt rồi!

Trên phương diện học hành, Mộ Nhã Triết luôn rất nghiêm khắc.

Không thể khiến cha hài lòng, trong lòng Tiểu Dịch Thần hơi hổ thẹn.

Mộ Nhã Triết nâng mắt, nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của cậu, bỗng cong môi cười, ngồi xuống chiếc ghế trước bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.