Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 242: Chương 242: Thân thế của cậu




Vẻ mặt tiểu bánh bao vô cùng u oán, nếu Lý Hàn Lâm ở đây, nhất định sẽ cả kinh con ngươi đều muốn rớt ra ngoài!

Bình thường, trong ấn tượng của ông về Vân Thiên Hữu, là tiểu bánh bao trưởng thành và lạnh lùng hơn so với các đứa nhỏ khác, đừng nói là nước mắt, tính tình lạnh nhạt trầm tĩnh, giống như không có cái gì có thể tác động tâm tình của cậu.

Nhưng mà bây giờ, chỉ một mình làm ổ trong góc sô pha, mặc cho thân thể lõm vào, đôi mắt bởi vì khóc nhiều mà sưng đỏ.

Từ trước đến giờ cậu không phải yếu ớt như vậy, nhưng bởi vì Vân Thi Thi “Sai hẹn”, trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy bất an.

Cậu không thích nhà lạnh tanh như vậy, trong phòng lớn, chỉ có âm thanh máy truyền hình, một chút mùi vị tình người cũng không có.

Trong phòng tối tăm, cậu mở tất cả đèn đuốc, nhưng vẫn không thể che giấu được bầu không khí lạnh lẽo.

Bình thường, khi mẹ ở nhà, lúc nào cũng có tiếng cười nói, mặc dù, cô mệt mỏi, cũng sẽ ngồi trước bàn đọc sách, nhìn cậu làm bài tập toán.

Cậu yêu thích làm bài tập toán, cho dù đó là những đề đã cũ, có thể tính nhẩm ra kết quả một lượt ở trong lòng, nhưng trước mặt mẹ, cậu làm bộ hồ đồ dốt đặc cán mai, thậm chí còn đếm trên đầu ngón tay, mỗi một phép tính, mẹ đều giúp đỡ cậu, mặc kệ bao nhiêu bài tập toán, cậu đều làm rất say sưa.

Nhưng hôm nay, trong nhà chỉ có một mình cậu, mặc dù là tiết mục bình thường thích xem nhất, cũng không muốn xem.

Không biết... Sau đó tiếp tục như thế nào!?

Người đàn ông kia, thật sự yêu mẹ sao?

Nhưng mà, cũng không thể yêu thật lòng! Người đàn ông kia, còn có người nhà, nhưng cậu ngoại trừ mẹ, không còn gì cả!

Không được cướp đi mẹ, chuyện gì cậu cũng đồng ý.

Trong lúc cậu nhóc đang cực kỳ phiền muộn, chuông điện thoại di động lại vang lên.

Cậu gần như là nhảy lên, từ trên ghế sa lông nhảy bật ra, vẻ mặt tràn ngập mong đợi vui vẻ, thậm chí không kịp xỏ giày, để chân trần chạy đến trước bàn nhấc điện thoại di động lên, vừa nhìn màn hình, sắc mặt lập tức thất vọng trở nên ảm đạm.

Trên màn ảnh ghi chú dòng chữ “Lý Hàn Lâm” nhảy lên không ngớt.

Cậu lau nước mắt, ngắt điện thoại.

Vừa mới khóc, âm thanh khàn khàn, cậu mới không muốn bị người khác chê cười, chạy đến trước bàn, ừng ực uống vài ngụm nước sôi, cho đến khi cổ họng khôi phục giọng điệu như bình thường, mới quay lại nghe điện thoại.

“Này?”

“Tổng giám đốc Vân, cháu đã ngủ chưa?”

Hữu Hữu nói: “Vẫn chưa, có chuyện gì?”

Giọng điệu ngắn gọn lưu loát, giống như dáng vẻ cậu điềm đạm đáng yêu ăn năn hối hận lúc này, không phải cùng một người.

“Là thế này, liên quan đến lúc trước, cháu dặn chú... Một ít tài liệu liên quan đến cháu, chú đã tra được.”

Lông mày Vân Thiên Hữu nhếch lên, vẻ mặt có chút phức tạp.

Lúc trước cậu có chút tò mò về thân thế của mình, lúc tuổi còn nhỏ, cậu thường xuyên hỏi tung tích của cha, Vân Thi Thi đối với thân thế của cậu, vẫn luôn giữ kín như bưng.

Cậu còn tưởng rằng, cậu hỏi tới cha, chạm tới chuyện đau lòng của mẹ, cậu vẫn luôn cho rằng, cậu không có cha, cậu được sinh ra thì bị cha rời bỏ.

Cậu cũng chỉ nghĩ mình không có cha. Nhưng sau đó, cậu chậm rãi hiểu rõ tin tức chân thật về cha đẻ, Mộ Nhã Triết... Cậu bắt đầu thấy hiếu kỳ, mẹ cậu cùng người đàn ông này, đến tột cùng có quan hệ như thế nào?

Ma xui quỷ khiến, cậu ra lệnh cho Lý Hàn Lâm điều tra.

Không nghĩ tới, nhanh như vậy đã có kết quả rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.